Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 893 - Chương 893: Heo Và Ngựa

Chương 893: Heo và ngựa Chương 893: Heo và ngựaChương 893: Heo và ngựa

"Một đứa con nít cơm không đủ no khoa tay lung tung, ngươi cũng tin được à?" Tiền Vô Lượng ngẩng đầu hỏi.

"Lắng nghe góp ý có thể đủ cơm ăn, hiểu không?" Ngụy Vũ thu người về trên kiệu, lại gác chân bắt chéo, nói một cách sâu xa.

"Hừ, ta cũng không biết ngươi tới đây làm gì, chim không thèm j, nói không chừng còn có linh dị chiếm cứ." Tiền Vô Lượng bất mãn nói.

"Không phải ngươi cũng đã đến rồi sao."

"Đó là do ngươi lừa gạt, sơn đại vương của ta vốn là một công việc rất có tiền đồ, sớm muộn có một ngày, ta sẽ tính sổ với ngươi."

Hai người đấu võ miệng qua lại, khoảng cách đến thành trì càng lúc càng gần.

Trên đường đi, số "dã nhân" phân tán cũng càng lúc càng nhiều.

Bọn họ sống rải rác ở phụ cận thành trì, hình thành những quần thể nhỏ.

Nhà tranh đơn sơ đến cực điểm, thân người như bộ xương khô, đất đai vô cùng phì nhiêu, nhưng trồng trọt cây lương thực, lại là lưa thưa, cỏ dại mọc dày, cây lương thực sinh trưởng cực kém.

Điều khiến cho người ta càng khiếp sợ là, những "dã nhân" nơi này, giống như trước đó, toàn bộ đều cắt bỏ lưỡi của mình.

Sau khi màn đêm buông xuống, dã nhân cuộn mình trong nhà tranh bốn phía lọt gió.

Ánh đuốc chiếu qua, trông tựa như những cái lồng giam. Xung quanh tòa thành trì lớn như vậy, không hề nghe thấy tiếng gà gáy hay tiếng chó sủa nào, yên tĩnh đến mức khiến người ta rùng mình.

Ngay cả côn trùng trong đất hoang, tựa như cũng mất đi "đầu lưỡi".

"Truyền lệnh xuống, dựng trại đóng quân, bất luận kẻ nào cũng không được ra ngoài, không được tùy ý đi lại, không được uống rượu ôn ào, gối giáo chờ trời sáng, luân phiên phòng thủ." Đi tới một nơi địa hình bằng phẳng ngoài thành, Thân Ngự Trụ dừng lại, hạ đạt mệnh lệnh dựng trại đóng quân.

Bóng đêm càng đậm, nơi này âm u tối tăm quỷ dị, điều khôn ngoan nhất chính là không làm gì cả.

Lặng yên chờ đợi ngày mai bình minh lên lại tiếp tục hành động.

Đội ngũ hơn ngàn người lập tức dỡ xuống các loại vật tư, dựng lên lều vải, nổi lên lửa trại cùng ngọn đuốc, chiếu sáng toàn bộ doanh địa, cũng thay nhau phòng thủ.

Thời gian dần dần trôi qua, trong bầu không khí hơi có vẻ đè nén, doanh địa dần dần trở nên yên tĩnh.

Bóng đêm như mực chậm rãi nhuộm lên mọi thứ xung quanh, giống như xúc tu của bạch tuộc, từ bốn phương tám hướng vươn về phía doanh địa.

Không người phát hiện, cũng không thể phát hiện.

Chỉ có nơi ánh lửa chiếu rọi, dường như mới có thể xua tan đi một phần.

Nửa đêm, giờ tý.

Trong một gian lều vải, hai tên thân binh vừa hết phiên trực trở về co người trong một góc, để nguyên quần áo mà ngủ.

Một tên thần binh trong đó dần dần phát ra tiếng ngáy, quấy rây một tên thân binh khác nghỉ ngơi. Tên thần binh này kéo sát lại quần áo trên người, bất mãn nhỏ giọng mắng một câu: "Cao Phi, ngươi chính là một con lợn."

Lúc mở miệng mắng thần binh cũng không mở mắt, nhưng vừa mới dứt lời y liền cảm giác tiếng ngáy ngừng lại, thay vào đó là một loạt âm thanh "Hù hù hù..

Đồng thời y còn cảm giác được, một hơi thở nóng ấm tiếp cận đến gần mình.

Thần binh vội vàng mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào ánh mắt chính là hai cái lỗ mũi màu hồng,'hù hù” thở ra, cách mặt y chỉ có nửa thước.

"Tình huống gì?!"

Tên thần binh này bị dọa sợ đến nhảy dựng lên, tập trung nhìn kỹ, liền phát hiện trước mặt mình, lại chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một con heo, béo trắng, đang ủi ủi vê phía mình.

"Cao Phi, heo từ đâu ra vậy?" Thần binh theo bản năng la lên, y không có nghe nói trong đội ngũ có người nào mang theo heo lên đường.

Nhưng mà, không có tiếng trả lời, thần binh theo bản năng nhìn về phía nơi đồng bạn nghỉ ngơi, chỉ thấy nơi đó đã trống rỗng... Người đã biến mất.

Thần binh lại gọi vài câu, vẫn không nghe được đồng bạn đáp lại.

"Ta nê mã, người đâu?!" Theo bản năng, y lại mắng một câu.

*(Ta nê mã - Ta ngựa bùn - câu chửi thề lái: con mịa nó)*

Ngay sau đó, trong lều cỏ liền khôi phục yên lặng.

Không bao lâu sau, một con ngựa nho nhỏ từ trong lều vải chạy vọt ra, bờm ngựa dài óng ả, thân hình nhỏ gọn, nó như bị trùm đầu mất phương hướng xông loạn, không cẩn thận còn ngã xuống vũng bùn. Phía sau, còn có một con heo. ...

"Bên ngoài ồn ào gì vậy?"

Trong lều vải cách đó không xa, Ngụy Vũ nghiêng tai lắng nghe, sau đó hỏi Tiền Vô Lượng đang thưởng trà.

Tiền Vô Lượng nhấp một ngụm nước trà, híp mắt nói: "Ngươi hỏi ta, ta đi hỏi ai đây, hoặc là ngươi ra ngoài nhìn xem, hoặc là ngươi ra ngoài nhìn xem, nếu đều không muốn ra ngoài, vậy thì đợi thôi."

"Vậy ngươi đi xem thử đi." Ngụy Vũ không hề khách khí chút nào.

"Cho ngươi chút màu sắc ngươi liền dám mở phường nhuộm hả, ta cũng không phải là thuộc hạ của ngươi, ta không đi!" Tiền Vô Lượng khó chịu, nói một cách chém đỉnh chặt sắt.

"Thật sự không đi?"

"Thật sự không đi!"

"Vậy... Ta giảm cho ngươi nửa tháng thời gian mượn." Ngụy Vũ đưa ra lợi ích.

"Ta thảo ngươi người này, sao không nói sớm chứ.' Tiền Vô Lượng võ đùi.

Vừa dứt lời, ánh sáng lóe lên, Tiền Vô Lượng "viu" một cái đã biến mất không thấy.

Ở nơi ông ta ngồi, mọc lên mộc gốc cỏ dại.

"Lạch cạchiI"

Ngụy Vũ trợn to hai mắt, chén trà trong tay trực tiếp rơi trên mặt đất.

Gặp quỷ!

*(Thảo: cỏ - Ta thao: chửi tục - Ta đậu)*
Bình Luận (0)
Comment