Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 901 - Chương 901: Doanh Địa Trống Rỗng

Chương 901: Doanh địa trống rỗng Chương 901: Doanh địa trống rỗngChương 901: Doanh địa trống rỗng

Khi ánh sáng buông xuống, mảnh sơn cốc này dần dần khôi phục bình thường.

Tiếng gió, tiếng nước, còn có tiếng lá cây xào xạc theo gió.

Duy chỉ mất đi tiếng huyên náo ồn ào.

Những bó đuốc chưa tắt, vẫn còn đang lay động trong gió.

Không bao lâu sau, hai người một béo một gầy ôm gà trống lớn bảy màu đi tới, ngó dáo dác, rụt đầu rụt cổ đi đến bên ngoài doanh địa, nhìn trái nhìn phải.

"Doanh địa không có ai?" Đạo sĩ lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.

"Đuốc vẫn đang cháy, đồ đạc vẫn chưa thu dọn, người đi đâu cả rồi?" Hòa thượng đặt tay lên sau gáy, cũng không hiểu ra sao.

"Mùi tản đi chưa?" Đạo sĩ lại hỏi.

"Ta thử một chút."

Hòa thượng lập tức vươn dài lưỡi,liếm liếm" trong không khí mấy lần, lại rụt vê chẹp chẹp miệng, mở to mắt, nói: "Mùi vẫn còn."

"Có mùi con bò khốn kiếp kia không?" Đạo sĩ truy vấn.

"Không có bò, chỉ có tên nương nương khang chết tiệt kia." Hòa thượng trả lời.

"Chắc chắn chứ?"

"Không sai được, một cỗ nương vị."

Đạo sĩ sắc mặt xoắn xuýt, nói: "Vào xem chút đi, nói không chừng đã bị đoàn diệt rồi, nếu là như vậy, chúng ta lập tức phải theo đường cũ trở về, nơi đây hung hiểm, không thể đợi đến lúc mặt trời lặn.

Hòa thượng ngẩng đầu nhìn trời, bóng mặt trời mơ hồ phía trên đã ngả về tây, nhiều nhất một canh giờ nữa, màn đêm sẽ lại buông xuống.

Đây chính là đêm tối mà gà trống lớn cũng không thể gáy phá, độ hung hiểm tự nhiên không cần phải nói.

Thế là hai người chậm rãi tiến vào doanh địa, tìm kiếm xung quanh.

Tìm từng lầu từng lều từ phía ngoài đi vào, cuối cùng hai người chắc chắn, khu doanh địa này quả thực không có một người.

Các bụi cỏ dại không biết tên mọc vô cùng tươi tốt, sinh trưởng rất kỳ diệu, xanh tươi mơn mởn.

Không ít bụi cỏ mọc ngay trong lều vải, cũng không biết là do không có dọn dẹp sạch sẽ, hay vẫn là đột nhiên mọc lên.

"Những bụi cỏ dại này có chút kỳ quái." Đạo sĩ lẩm bẩm.

"Nhìn kìa, phía trước có hai đỉnh trung trướng.' Lúc này, hòa thượng chỉ vào khu vực trung tâm doanh địa, nơi đó có hai cái lêu vải rõ ràng có quy cách cao hơn một bậc.

Đạo sĩ nhìn thoáng qua gà trống lớn trong tay, thấy nó không có dị trạng, mới cẩn thận dè dặt đi tới đó.

"Lầu của Ngụy Vũ." Hòa thượng vươn lưỡi một cái, chỉ vào một lều trong đó nói.

Đạo sĩ cẩn thận từng ly từng tí vén rèm lên, đi vào, bên trong cũng là trống rỗng, nhưng lại có một vật hấp dẫn sự chú ý của y.

Ở trên bàn dài, gấm lụa làm lót, phía trên đặt một tôn tượng thần được chạm khắc từ ngọc đen.

Một người một trâu, sinh động như thật, chính là tượng thần Thanh Ngưu tiên nhân.

"Nhất định là đã xảy ra chuyện, ngay cả tượng thân cũng không mang đi." Sắc mặt hòa thượng lập tức thay đổi, tượng thần tinh xảo như vậy, cái tên chân chó Ngụy Vũ kia, tuyệt đối không có khả năng vô duyên vô cớ bỏ lại.

"Còn bái qua." Đạo sĩ cẩn thận quan sát, suy tư trong chốc lát, hắn chỉnh đạo bào ngay ngắn, bịch một tiếng quỳ xuống đất,/Thanh Ngưu tiên nhân trên cao, đội ngũ đi về phía tây đã tập thể mất tích, nơi đây đại hung, chúng ta không nên ở lâu. Gặp tượng thần như gặp tiên nhân, chúng ta sẽ mang tượng thần ngài đi cùng."

Nói xong, hai người cũng không nán lại nơi này thêm nữa, ôm lấy tượng thân, nhanh chóng dọc theo đường cũ trở vê.

Màn đêm sắp buông xuống, cho dù muốn quay lại thì cũng phải đợi đến bình minh ngày mai.

Đường xá xa xôi, nếu ngươi không đi thì không còn kịp rồi.

Nhưng mà... Sợ cái gì thường sẽ gặp cái đó.

Linh dị nhìn chằm chằm, mặt trời còn cách đỉnh núi một đoạn, màn đêm đã không kịp chờ đợi mà đã một lân nữa bao phủ lấy tất cả.

Hơn nữa phạm vi còn lớn hơn, bao trùm lấy xung quanh sơn cốc, không rõ giới hạn.

Chỉ qua thời gian một chén trà, đã là giơ tay không thấy được năm ngón.

"Chúng ta... Đi trễ rồi." Hòa thượng cắn răng, bắt đầu cào cào da đầu.

"Đừng nói chuyện." Đạo sĩ vội vàng khoa tay làm ra động tác giữ yên lặng, nói: "Trời đã tối, phải ngậm miệng."

Hòa thượng ngẩn người, vội vàng che miệng lại.

"Âm ầm..."

Đúng lúc này, phía trước đột nhiên truyền đến từng trận tiếng nổ ngang, ngay sau đó liền nghe được một loạt âm thanh giãm đạp rất có tiếp tấu, dần dân cảm nhận được cả đất rung núi chuyển.

Đạo sĩ biến sắc,'Cẩn thận, có thứ gì đó tới đây."

Câu nói còn chưa hoàn toàn rơi xuống.

"Sưul"

Một quái vật vô cùng khổng lồ đã phóng qua ngay giữa bọn họ.

Khá lắm.

Gót sắt đạp đất, tia lửa bắn tung tóe.

Cặp sừng cao vút, thần tuấn bất phàm.

Hai người vừa bị quệt, vừa bị thổi bay, trực tiếp bị đánh bay ra ngoài.

Đạo sĩ ngã nhào trên đất, hòa thượng trực tiếp tạp lên một cây đại thụ, nửa ngày mới từ phía trên trượt xuống, tay chân giật giật, nói cũng không thể nói thành lời.

“Bò... Ò...-"

Không bao lâu sau, một tiếng bò rống vang vọng sơn cốc.
Bình Luận (0)
Comment