Chương 902: Mẹo dân gian
Chương 902: Mẹo dân gianChương 902: Mẹo dân gian
"Hòa thượng, không sao chứ?" Qua hồi lâu sau, đạo sĩ bò dậy đi đỡ hòa thượng lên.
Hắn ngã nhào xuống đất đã giảm bớt được đa phần lực tác động, hòa thượng thì thảm rồi, trực tiếp bay đến tiếp xúc thân mật với đại thụ, quay người lại xem xét, khá lắm, trên mặt lớn như cái mâm đã in đầy vết vòng tuổi cây.
Va mạnh đến mức tiến vào cả bên trong thân cây.
"A Di cả nhà - cả nhà ngươi - Phật... Bò chết - bản Phật gia - cùng - cùng ngươi không đội trời chung!" Hòa thượng miệng méo mắt lệch, run rẩy mở miệng mắng chửi.
Là nó, là nó, lại là nó!
Hết lần này đến lần khác, nào có lý đó. Thị có thể nhẫn, thúc không thể nhịn, thúc có thể nhịn, thím không thể nhẫn!
"Con bò kia nhất định là cố ý.' Đạo sĩ cũng là nghiến răng nghiến lợi, hắn cũng chỉ là bị ít hơn hòa thượng có một lần, cái sừng bò kia quét qua, suýt nữa đã kéo cả bảo bối dưới đũng quần hắn đi rồi.
"Bò chết, có gan quay lại, quyết một trận tử chiến!"...
"Mới vừa rồi ngươi không thấy hai người kia sao?" Trên lưng bò, Vương Thiết Trụ liếc nhìn lại rừng rậm phía sau, khóe miệng giật giật hỏi.
"Có người hả? Ở đâu, không nhìn thấy nha." Lamborgh xoay tròn mắt bò một vòng, thề thốt phủ nhận, lại nói: "Tối lửa tắt đèn, nào có ai chứ?"
"Vậy hai hàng bị ngươi đánh bay vừa rồi là gì, ta còn lâu mới tin ngươi không nhìn thấy -" Vương Thiết Trụ phản bác, lại nói tiếp: 'Khoảnh khắc cuối cùng ngươi đã thay đổi góc độ, cố ý lao qua giữa hai người bọn họ, khiến hai người kia bị quét bay.'
"Vương bát chết tiệt, ngươi đừng ngậm máu phun... bò, còn lảm nhảm nói lung tung nữa, có tin bản ngưu gia hất ngươi xuống không?" Lamborgh đánh chết cũng không nhận nợ.
"Gia, ngài phân xử đi." Vương Thiết Trụ quay đầu nhìn về Tần Hà ở phía sau.
Tần Hà khoanh tay nói: "Dù sao nếu nó bị đánh, ta sẽ không bảo vệ nó."
"Nghe thấy chưa?" Vương Thiết Trụ lớn tiếng nói.
Lamborgh hất đầu, không dám phản bác, nhưng dáng vẻ rõ ràng là chẳng hề sợ hãi.
Về phần chuyện đó có phải nó cố ý hay không!
Hỏi thừa!
Từ sau khi đụng trúng hòa thượng mấy lần, Lamborgh đã vô cùng hoài niệm cái cảm giác đó.
Đại hòa thượng thân hình béo mập tròn trịa, đầu bò húc đến, cái cảm giác kia... Nghiền.
Giống như là trên đường đột nhiên xuất hiện một hòn đá tròn vo, không đi lên đá một cước, thực sự là sẽ cảm thấy thiếu thiếu khó chịu.
Trở lại chuyện chính, Lamborgh chơi đùa về chơi đùa, nhưng bước chân vẫn là không hề trì hoãn chút nào.
Vào thời điểm trước khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, nó đã chở Tần Hà chạy tới doanh địa của đội ngũ tiến về phía tây. Phóng tâm mắt nhìn tới, một mảnh thảo nguyên xanh xanh, má nó, toàn bộ đều đã biến thành cỏ.
Bên ngoài ánh đuốc, từng điểm từng điểm ánh sáng màu đỏ sáng lên.
Đó là sinh vật linh dị âm hồn bất tán lại xuất hiện, chúng đang sải bước dài phóng tới doanh địa, bắt đầu thu hoạch.
Gần như là đồng thời xuất hiện cùng lúc với Tần Hà.
Tần Hà vừa trông thấy bọn chúng, lập tức không nói lời thừa thãi, vung tay hất lên, cái xẻng đen liền lập tức phóng lên không trung, đón gió tăng trưởng, sau đó lại ầm vang rơi xuống.
“Oanhl"
Xẻng đen khổng lồ giống như là tuyệt cảnh trường thành, ngăn chặn giữa sinh vật linh dị và doanh địa, nó tỏa ra thân quang mông lung, khí thế vang dội, thậm chí còn khiến phương đất trời này hơi hơi rung động.
Sinh vật linh dị ngay lập tức dừng bước lại, trù trừ không dám tiến đến, chúng nó cảm nhận được lực áp bách cường đại đến từ cái xẻng đen kia.
Chí cương chí cường, chí thần chí thánh.
"Gia, tại sao ngài không tiêu diệt luôn hai thứ kia?" Vương Thiết Trụ kiến nghị.
"Ngôn xuất pháp tùy, quy tắc vặn vẹo, nơi đây còn có chốn càng sâu. So với tiêu diệt thì giữ lại hai thứ này còn có tác dụng." Tần Hà lắc đầu, sau đó nói: "Nghĩ thử chút biện pháp, phá đi cái linh dị này, trước tiên kéo người trở về rồi hãng nói tiếp."
"Dùng pháp lực nhất định là không được, ngược lại, thế giới Đông thổ chúng ta có rất nhiều mẹo dân gian, có lẽ có thể thử một lần." Vương Thiết Trụ nói.
"Mẹo dân gian?" Tân Hà suy tư.
Thế giới Đông thổ cũng có sự kiện linh dị, cũng chính là cái được gọi là náo quỷ.
Có điều Đông thổ ở vào thời đại mạt pháp, cho nên pháp tắc vặn vẹo trong linh dị, cũng yếu hơn rất nhiều, độ nguy hiểm cũng kém xa thời đại này.
Hơn nữa Đông thổ lại có rất nhiều du phương, âm dương sư, thuật sĩ không hề tu luyện có thể xử lý những sự kiện linh dị.
"Đơn giản chính là máu chó đen, gà trống lớn, nước tiểu đồng tử, ... Vương Thiết Trụ không xác định nói.
"Chó đen, gà trống, ... Lamborgh gật đầu lẩm bẩm, sau đó nhìn về phía Vương Thiết Trụ, nói: "Ta đều không có, vậy thì thứ cuối cùng, cái kia, ngươi có phải là đồng tử không?"
Da mặt Vương Thiết Trụ giật giật run rẩy, nhìn thoáng qua Tần Hà, nói: “Trước khi hóa hình có tính không?”
"Không tính." Tần Hà lắc đầu.
"Vậy thì ta phải." Vương Thiết Trụ vỗ ngực, sau đó nhìn về phía Lamborgh, hỏi ngược lại: "Ngươi thì sao?"
Mặt bò Lamborgh cứng đờ, lắp bắp nói quanh co,'Không... Khả năng... Không phải."
Tần Hà: "o@ "
Vương Thiết Trụ: "° ^ ° "
"Chuyện khi nào?" Vương Thiết Trụ trợn to hai mắt, chỉ vào Lamborgh nói: "Không phải là Phong Xuân Lâu chứ, cô nương yểu điệu người ta... Ngươi ngươi... Ngươi cái con gia súc này, súc vật."
"Đây là đang mắng ta sao?" Lamborgh khó chịu.
Vương Thiết Trụ chống nạnh: "Ta không hề mắng ngươi, bởi vì ngươi vốn chính là gia súc, súc vật.'