Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 903 - Chương 903: Móng Bò Kẹp

Chương 903: Móng bò kẹp Chương 903: Móng bò kẹpChương 903: Móng bò kẹp

"Vương bát chết tiệt ngươi đừng có mà bịa chuyện bậy bạ, lão tử ở Bắc Lương cũng chỉ ăn mấy thế gia vọng tộc mà thôi, chuyện áp cô nương, lão tử chưa bao giờ đụng đến nhá." Lamborgh lập tức tức giận nói.

"Vậy ngươi đi Phong Xuân Lâu làm gì?”

"Uống rượu không được à?"

Lamborgh nghiến răng nghiến lợi, sau đó nhìn về phía Tần Hà, kêu oan: "Gia, ngài phải hiểu rõ ta, ta là một con bò có điểm mấu chốt, tuyệt đối sẽ không cho ngài bôi đen."

"Ta cảm thấy đã quá đen rồi." Tần Hà trừng nó một cái, nói: "Chuyện phong lưu của ngươi để nói sau đi, hiện tại kéo người lên trước đã."

"Được." Lamborgh nghe vậy liên nhếch miệng nở nụ cười, nhìn về phía Vương Thiết Trụ.

Vương Thiết Trụ cũng nhìn nó, hỏi: "Ngươi nhìn ta làm gì?"

"Nhìn ngươi làm gì, kéo người lên, đi tiểu đi!" Lamborgh nói.

"Cái này... Nhiều như vậy." Vương Thiết Trụ hoảng hốt chỉ vào mảnh thảo nguyên xanh xanh ở xung quanh, nhìn về phía Tân Hà cầu cứu: "Gia, quá nhiều."

"Thử hiệu quả trước đã." Tần Hà nói.

"Được rồi." Vương Thiết Trụ không cách nào phản bác, chỉ có thể xoay người, cởi cởi kéo kéo, bắt đầu tưới lên một gốc cỏ dại gần đó.

"Hô -" Vừa tưới, lập tức liền có một đám khói trắng bốc lên, trong khói sương mờ ảo, bụi cỏ biến mất không thấy, thay vào đó là một người nằm dưới đất.

"Hữu dụng thật này." Mắt bò Lamborgh lập tức sáng lên một vệt hưng phấn bất thường, chỉ vào người nằm dưới đất nói: "Gia, thật sự có tác dụng."

"Ừm, Tần Hà gật đầu, thầm nghĩ khá tốt, bằng không hôm nay thực sự là có chút phiền toái.

"Ôi ôi ôi, khóa vòi! Khóa vòi!" Lamborgh vừa quay đầu lại, trông thấy Vương Thiết Trụ vẫn còn đang xả nước tiểu, vội vàng nhảy dựng, hô lớn: "Ngươi mới tưới cho một người, phía sau còn có thiên quân vạn mã đấy."

Vương Thiết Trụ sửng sốt, vội vàng ngừng lại.

Nhưng mà loại chuyện này, không phải nói ngừng là có thể ngừng lại, có chỉ cảm thấy toàn thân khẽ run rẩy, tuy nhỏ đi một chút, nhưng vẫn không thể ngừng lại hẳn.

"Đóng lại! Đóng lại!" Lamborgh thấy vậy thì cuống lên, dưới tình thế cấp bách, nó duỗi móng bò ra kẹp... Ách, cũng coi như đó là tay đi, vươn ra kẹp lấy nơi đó của Vương Thiết Trụ...

Sau đó, hai thú nhìn nhau trọn vẹn thời gian năm nhịp thở.

Tần Hà: "o@ "

"Ngươi không phải bị! Điên! Nặng! Chứ!" Ngay sau đó, Vương Thiết Trụ liền nhảy dựng lên giống như là mèo bị giãẫm phải đuôi, chỉ vào Lamborgh kêu lên: “Ai bảo ngươi kẹp, cái đồ thần kinh này!"

Nói xong nó lại quay sang Tần Hà nói: "Gia ngài xem nó đi, lưu manh, nó đánh lén tat"

"Lamborgh, ngươi kẹp... Phi kê làm gì?" Tân Hà cũng không nhìn nổi nữa, mở miệng dạy dỗ một câu. "Ta... đây không phải là vì quá sốt ruột sao, giúp ngươi ngươi còn không cảm ơn ta." Lamborgh già mồm.

"Ai cần ngươi giúp! Ai cần ngươi giúp hả!" Vương Thiết Trụ nghiến răng, cái con bò chết tiệt này, kẹp thì kẹp đi, còn dùng lực lớn như vậy, suýt chút nữa đã bẻ gãy nó luôn rồi.

Trở lại xem, phía trên còn để lại dấu.

Việc này mà nhịn thì sẽ còn phải nhẫn nhịn thêm điều gì nữa!

Thật là quá đáng!

" v-) Xớ - không cần thì thôi."

Lamborgh trợn trắng mắt, sau đó nhìn nhìn móng bò của mình, dẩu miệng thổi thổi, thâm nói: "Nhỏ thật."

"Ngươi nói cái gì?" Vương Thiết Trụ trừng mắt.

Con mắt Lamborgh xoay tròn một vòng, vội vàng chỉ vào người vừa mới biến trở lại trên mặt đất nói: "Ta nói... Người này tỉnh lại rồi."

Vương Thiết Trụ nhìn lại, liền thấy người nằm trên mặt đất kia chẳng biết đã tỉnh táo lại từ lúc nào, lúc này đang lắc lắc lư lư bò dậy, nhìn về phía đám người Tần Hà, cuối cùng khóa chặt ánh mắt lên thân Tân Hà, dáng vẻ hơi hoảng hốt sợ hãi hô: "Tiểu nhân, bái kiến Thanh Ngưu tiên nhân."

"Làm sao lại biến thành cỏ vậy?" Tần Hà tò mò hỏi.

"Không... Không rõ." Người này nhìn về phía thảo nguyên xanh xanh, hồi tưởng nói: "Ta chỉ nhớ là có người hô lớn một tiếng, chúng ta đều là cỏ, sau đó cũng không còn biết gì nữa."

"Có người hô lớn một tiếng?" Tần Hà hơi nhíu mày.

"Đúng vậy." Người này gật đầu, ngay sau đó y ngửi ngửi người mình, nghi ngờ hỏi: "Hình như trên người ta có mùi gì thì phải."

"Đó là nước cứu ngươi." Vương Thiết Trụ giật giật khóe miệng.

“Nước?” Người này nghi ngờ.

"Nước thánh." Vương Thiết Trụ bịa chuyện.

"Nước thánh?" Người này tin là thật, ánh mắt sáng rõ, Thanh Ngưu Đại Tiên ở đây, có nước thánh thì cũng không phải chuyện gì lạ.

Thế là theo bản năng y liếm lên quân áo mình một cái, chẹp chẹp miệng, nếm thử một chút xem nước thánh là có mùi vị gì.

Tần Hà, Vương Thiết Trụ, Lamborgh: ".. “

"Mùi vị gì?" Mặt mũi Lamborgh tràn đầy ghê tởm, nhưng vẫn tò mò hỏi.

Người nọ liếm liếm môi: "Hơi ngọt."

"Không thể nào." Vương Thiết Trụ sửng sốt.

"Là thật." Người này dừng một chút, khẳng định nói.

Tần Hà nghe vậy liền dùng ánh mắt không tưởng tượng nổi nhìn về phía Vương Thiết Trụ, cái này cmn, tu tiên có thể tu ra được bệnh tiểu đường?

"Ha ha ha." Vương Thiết Trụ lập tức lộ ra vẻ mặt xấu hổ, ngừng một lát, nó chợt nhớ tới điều gì, hai mắt sáng lên nhìn người trước mặt, nói: "Ngươi có phải là xử nam không?”
Bình Luận (0)
Comment