Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 904 - Chương 904: Ngươi Có Phải Là Đồng Tử Không?

Chương 904: Ngươi có phải là đồng tử không? Chương 904: Ngươi có phải là đồng tử không?Chương 904: Ngươi có phải là đồng tử không?

'Ách..."

Người này do dự một chút, sau đó ôm chéo hai tay che trước ngực, vẻ mặt cảnh giác, hỏi: "Tại sao muốn hỏi chuyện này?"

"Xem thử dương khí ngươi có đủ nặng hay không." Vương Thiết Trụ trả lời.

"A, vậy... không phải." Người này lắc đầu.

"Tốt." Vương Thiết Trụ lập tức trở mặt trong nháy mắt, vươn tay chỉ sang một bên: "Ở một bên hóng mát đi, còn đem gương mặt này hướng về phía ta, làm thịt ngươi."

Người này tên là Lục Nhân Gia, thấy Vương Thiết Trụ đột nhiên thay đổi sắc mặt, liền bị hù sợ rụt cổ lại, vội vàng ngoan ngoãn đi đến một bên ngồi xổm.

"Cố lên, tranh thủ tiểu ra một đồng tử đi." Lamborgh lập tức cổ động Vương Thiết Trụ.

Vương Thiết Trụ giận nghiến răng nghiến lợi, con gia súc này từ đầu tới cuối chính là cố ý, liền quay sang nói với Tần Hà: "Gia, ta cảm thấy Lamborgh cũng là đồng tử, không tin ngài có thể để nó thử một chút."

"Nó không phải." Tần Hà trực tiếp lắc đầu.

Điểm này dùng thuật vọng khí liếc mắt quét qua một cái là có thể nhìn rõ ràng, phần lớn thời gian chỉ là Tân Hà lười biếng nhìn xem mà thôi.

"Nghe được hay không, cố lên, cứu một mạng người hơn xây bảy tòa tháp, ngươi nhìn mảnh thảo nguyên xanh tươi này chút đi, tin tưởng ta, chờ ngươi cứu vớt được bọn họ, ngươi sẽ thăng thiên... A không, thăng lên tiên." Lamborgh tươi cười rạng rỡ nói.

Vương Thiết Trụ rất muốn chống chế, nhưng lại cảm thấy hy vọng quả thực không tính là xa vời.

Chỉ cần tiểu ra được một đồng tử, không quan tâm y là ai, nó liền có thể quãng việc này đi.

Thực sự không tiểu ra được thì lại kêu khổ với gia, hiện tại thì không được.

Vừa rồi mới đi một nửa thôi đấy.

Nước tiểu có đủ dùng hay không là vấn đề năng lực, có nước tiểu nhưng sử dụng hay không lại là vấn đề về thái độ.

Thế là Vương Thiết Trụ xoay người, lại mở ra nửa "nước thánh" còn lại tưới về phía một bụi cỏ.

Lần này Vương Thiết Trụ đã hấp thu kinh nghiệm trước đó, miệng cống không đủ dùng liền dùng năm ngón tay hỗ trợ.

Tay bóp người run, muốn tưới bao nhiêu liền tưới bấy nhiêu.

Giống như trước đó, bụi cỏ bốc lên khói trắng, sau đó biến mất không thấy, dưới làn khói trắng mịt mờ xuất hiện một người đang nằm.

Lần này đi một nửa của một nửa.

Ngựa không dừng vó, Vương Thiết Trụ lại tưới thêm một gốc, nửa còn lại cuối cùng cũng hết.

"Ngôn xuất pháp tùy" quái quỷ này, không phải là tùy tiện tưới một chút "nước thánh" liền có thể phá vỡ, cần có đủ lượng, nhất định phải để bốc lên khói trắng phủ kín cỏ dại, mới có thể biến người trở lại.

Một bên, Lục Nhân Gia mắt thấy toàn bộ quá trình Vương Thiết Trụ vừa chế "nước thánh" vừa sử dụng nước thánh, cùng với người từ cỏ biến trở lại, trợn mắt há hốc mồm.

Sau đó, y ngửi ngửi mùi trên người mình,/'Qe" một tiếng, nằm rạp trên đất mà ói.

“Nước thánh' như vậy, khó trách có mùi.

Rất nhanh, hai người biến trở về đã đứng dậy.

Vương Thiết Trụ xem mèo vẽ hổ, hỏi: "Hai các ngươi ai là đồng tử, là đồng tử liền có thưởng."

Hai người giống như Lục Nhân Gia, vừa mới thức tỉnh nên còn ngơ ngơ ngác ngác chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, hoàn toàn không biết đối phương hỏi chuyện này để làm gì.

"Nói, không nói đều biến các ngươi lại thành cỏ." Lamborgh từ trên cao nhìn xuống, nói.

"Chúng ta... Không phải." Hai người vội vàng trả lời.

Hy vọng của Vương Thiết Trụ rơi vào khoảng không, lập tức mang vẻ mặt đưa đám nhìn về phía Tần Hà, nói: "Gia, ta hết nước tiểu rồi."

"Không có nước tiểu, chuyện bao lớn chứ." Mặt mũi Lamborgh tràn đầy vẻ không đồng tình, nghiêm mặt nói: "Không có nước tiểu, vậy chúng ta tạo ra nước tiểu thôi, có trở ngại thì cần phải vượt qua, không có trở ngại, tạo ra trở ngại cũng phải tiến lên."

"Đến, uống đi.Vừa dứt lời, Lamborgh giống như làm ảo thuật, lấy một thùng nước từ trong bụng không gian ra.

Thực sự là một thùng nước, tràn đầy một thùng.

Thanh tịnh, trong suốt, uống vào nhất định là rất tươi mát ngọt ngào. Đây là linh tuyên mà Lamborgh lấy được từ Thiên Tru Phủ.

Nhưng Vương Thiết Trụ vừa thấy thì lập tức sắp phát điên, nhìn về phía Tần Hà cầu cứu: "Gia, không uống nổi."

"Đến đến -"

"Gia, đoạt người trở lại cho ngài rồi đây."

Đúng lúc này, cách đó không xa truyên đến giọng la chiêng vỡ quen thuộc.

Mấy người hai thú đồng loạt nhìn lại, một con chim, một con vượn, còn có một đôi thi khôi khiêng kiệu.

Chính là Ma Phi cùng với viên hầu già.

Hai mắt Vương Thiết Trụ lập tức tỏa sáng, vội vàng chạy đến bên cạnh Ma Phi hỏi: "Tiểu Phi Phi, hỏi ngươi một vấn đề."

Ma Phi không rõ nội tình, dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Vương Thiết Trụ nói: "Trụ Tử ca, ngươi hỏi đi, ta biết gì nói nấy."

"Ngươi có phải là đồng tử không?" Vương Thiết Trụ không kịp chờ đợi hỏi.

"Ách... Trụ Tử ca, ta không phải." Ma Phi lắc đầu.

Khuôn mặt Vương Thiết Trụ lập tức cứng đờ, sau đó nó lại chuyển về hy vọng cuối cùng - viên hầu già, nhưng còn chưa lên tiếng hỏi, viên hầu già đã trực tiếp lắc đầu: "Ta đã có cả đồ tử đồ tôn rồi."

Vương Thiết Trụ: "..."

"Đừng giãy giụa nữa, uống đi." Lamborgh cần mẫn nhanh nhẹn đem thùng nước đến trước mặt Vương Thiết Trụ, trên mặt là nụ cười rất thiếu đánh.
Bình Luận (0)
Comment