Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 905 - Chương 905: Khó Tìm Vàng Trong Đống Rác

Chương 905: Khó tìm vàng trong đống rác Chương 905: Khó tìm vàng trong đống rácChương 905: Khó tìm vàng trong đống rác

"Cái này... Cho dù uống cũng làm sao có nước tiểu nhanh như vậy được." Vương Thiết Trụ bắt đầu ra sức chối từ.

Bởi vì nó đột nhiên nhớ tới một sự kiện, chính là cái đám khốn kiếp Thiên Tru Phủ này, trước khi ngã đài thì kẻ nào cũng là đại gia bóc lột người ta đến tận xương tuỷ.

Cương vực vương quốc Bắc Lương không thể so sánh đế quốc Đại Cảnh, nghèo đến kêu vang, không có được mấy thế gia đại tộc ra dáng.

Bắc Lương Quốc cần cỗi, vơ vét Nam Thiệm bộ châu, cuộc sống của Thiên Tru Phủ, đó là tương đối sung sướng thoải mái.

Phía trên sung sướng thoải mái, phía dưới cũng đi theo sung sướng thoải mái.

Cách ngôn có câu, no bụng sẽ nghĩ đến chuyện kia...

Tóm lại, muốn tìm ra một đồng tử trong cái đám khốn kiếp này, không khác gì tìm vàng trong đống rác.

Nếu không làm sao mỗi thời mỗi khắc Vương Thiết Trụ đều muốn một gậy đập chết con bò kia chứ, nó vừa mới dứt lời, Lamborgh tiện tiện lại như là làm ảo thuật, lấy từ trong bụng không gian ra ba viên đan dược, đưa đến trước mặt Vương Thiết Trụ, nói: "Phục linh đan, trị không được bệnh gì, nhưng dùng để xuống nước tiểu chính là tốt nhất, không cần cám ơn ta."

Vương Thiết Trụ: "..."

Lần này, Vương Thiết Trụ không mượn được cớ nữa.

Chỉ có thể uống thuốc, làm trước rồi nói tiếp, cầu nguyện có thể tìm thấy vàng trong đống rác.

Uống thuốc, uống nước.

Hiệu quả không tồi, qua thời gian không đến nửa chén trà, Vương Thiết Trụ đã có cảm giác.

Một hai ba... Bốn năm sáu bảy gốc cỏ...

Sau gần nửa canh giờ, Vương Thiết Trụ đã tiểu lên hơn bốn mươi.

"Cố lên, cố gắng đến giờ này ngày mai, ngươi liền có thể thăng thiên... Thăng lên tiên rồi!" Lamborgh nhảy nhót qua lại ở bên cạnh, cầm xiên thịt nói với vẻ mặt tươi như hoa.

"Biến đi!" Vương Thiết Trụ chỉ tặng cho nó một chữ.

Đúng như nó suy đoán, trong bãi rác không có vàng.

"Gia, không chịu nổi, bóp đến sưng lên luôn rồi." Vương Thiết Trụ chuyển sang kêu khổ không ngừng, làm việc cũng thôi đi.

Điều làm cho nó chịu không nổi nhất là, lúc này Tần Hà đang mang theo Lamborgh, Ma Phi cùng với viên hầu già nướng thịt.

Cái con bê quắt Lamborgh này, vừa mở miệng nói chuyện liên phả ra mùi cây thì là, kẻ làm việc không được ăn thịt, còn kẻ nói bóng nói gió thì miệng đầy mỡ.

"Vậy thì nghỉ ngơi một lát đi." Tân Hà vẫy vẫy tay với nó.

Vương Thiết Trụ lúc này mới thả lỏng chân mày, rửa tay rồi chạy mau tới, vừa ăn thịt xiên, vừa mắng: "Cái đám Thiên Tru Phủ này, gia súc, súc vật, không phải thứ gì tốt lành."

Nói xong nó còn cố ý đụng đụng Lamborgh, rất cố ý nói: "Đừng để ý, ta không có nói ngươi, ngươi không phải súc vật, không phải gia súc." Dáng vẻ chỉ cây dâu mà mắng cây hòe này, còn thiếu điều không rõ ràng viết lên mặt.

Lamborgh lườm Vương Thiết Trụ một cái, không để ý.

Hôm nay nó đã âm thâm sảng khoái thời gian dài, không quan tâm hai ba câu này.

"Thực ra, có một người hẳn là đồng tử" Lúc này, viên hầu già đột nhiên nhỏ giọng nói một câu.

Vương Thiết Trụ sửng sốt, sau khi nghiền ngẫm suy tư trong giây lát thì ánh mắt lập tức sáng lên, vỗ đùi nói: "Ta biết ai rồi, Ma Phi, viên hầu già, đi theo tai"

Nói xong Vương Thiết Trụ liền nhanh chân chạy về phía trung tâm doanh địa.

Phân biệt xung quanh một chút, ánh mắt nó liền khóa chặt vào hai lâu trung trướng khác biệt rõ ràng với những lều vải khác ở đó, nhanh chóng vén rèm đi vào một lều trong đó.

Ánh mắt quét qua, cuối cùng khóa chặt vào một gốc cỏ non xanh tươi mơn mởn.

Y dạng vẽ hồ lô, dồn khí đan điền, nước tiểu đến miệng cống.

XiI

Một đám khói trắng qua đi, một người thanh niên thân hình thẳng tắp thon dài, mày kiếm mắt sáng, mặt hồng răng trắng đứng lên.

Chính là Ngụy Vũ.

Ngụy Vũ trông thấy Vương Thiết Trụ, lại ngửi ngửi mùi trên người mình, hỏi: "Là ngươi, đây là mùi gì vậy?" "Nước thánh." Vương Thiết Trụ trả lời mà mặt không hề đỏ tim cũng không hề đập nhanh.

"Nước thánh?”

Ngụy Vũ nhíu mày, không rõ nước thánh này là từ đâu tới, có mùi cá tanh khó ngửi, chuyển lời hỏi: "Là ngươi biến ta trở về lại?"

"Đó là tất nhiên, gia nhà ta đã đến." Vương Thiết Trụ nói.

Đang nói chuyện, Ma Phi cùng viên hầu già cũng đi vào, trông thấy Ngụy Vũ đều là âm thầm vui vẻ.

Ngụy Vũ trông thấy Ma Phi cùng viên hầu già, tin tưởng lời nói của Vương Thiết Trụ, lại nhìn thoáng qua hai bên một chút, hỏi: "Những người khác thì sao?"

Những người khác ít nhiều có chút phiền phức, chính xác mà nói thì, bọn họ đang chờ ngươi đi giải cứu.' Vương Thiết Trụ nghiêm mặt, lại nói tiếp: "Mạo muội hỏi một câu, ngươi là đồng tử sao?"

Ngụy Vũ sửng sốt, sau đó cúi đầu nhìn về trang phục bị ướt một mảng lớn của mình, chỉ vào Vương Thiết Trụ kêu lên: "Ngươi... Đi tiểu lên người ta?"
Bình Luận (0)
Comment