Chương 907: Vì sao các hạ sỉ nhục bản Phật gia
Chương 907: Vì sao các hạ sỉ nhục bản Phật giaChương 907: Vì sao các hạ sỉ nhục bản Phật gia
"Ta và các hạ không oán không thù, vì sao các hạ lại sỉ nhục trí thông minh của bản Phật gia?"
"Lời nói ra ngoài như phân ị ra, há có thể nuốt trở về?"
Pháp Hải và Ngô Đức đều trợn mắt, cái gì gọi là già mồm, cái này liền gọi là già mồm.
Móa nó, da con bò này còn dày hơn cả tường thành, chết cũng không chịu thừa nhận.
"Hai vị, thịt nướng ăn ngon không?" Lúc này, Tân Hà lên tiếng.
"Ăn ngon." Pháp Hải gật đầu, trong lúc nói chuyện lại một miệng kéo hết một xiên, dầu mỡ vàng óng đều kéo đến khóe mắt.
"Có hương vị khá đặc biệt." Ngô Đức cũng gật đầu, lại nói: "Nhưng chuyện này cũng không thể xóa bỏ chuyện nó đụng trúng chúng ta được, hôm nay con bò này nhất định phải cho chúng ta một lời giải thích."
"Đúng vậy, nhất định phải cho một lời giải thích." Pháp Hải phụ họa.
"Vậy... Bao nhiêu thịt nướng có thể chống đỡ lời giải thích này?" Tần Hà mỉm cười.
"Thịt nướng chính là đồ ăn, há có thể cùng chuyện danh dự đưa ra..." Ngô Đức trực tiếp lắc đầu, nhưng mà còn chưa kịp nói hết lời.
Pháp Hải đã đặt hai xiên thịt giao nhau thành hình chữ thập: "Mười bữa."
Ngô Đức sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi nhìn về phía Pháp Hải, nhấc chân đá y một cước, vẻ mặt hiện tại cùng vẻ mặt của Lamborgh vừa rồi, hoàn toàn chính là giống nhau như đúc. "Thiết lập!" Tân Hà một búa quyết định, sau đó quay sang nói với viên hầu già vừa mới đi tới: "Lại thêm cho hai vị này mấy món ngon đi."
"Vâng, gia.' Ma Phi vội vàng đáp lời.
Khóe miệng Ngô Đức giật giật mấy lần, muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn là không nói thêm gì nữa.
Cái con heo mập Pháp Hải này, mười bữa thịt nướng đã bán mất cơ hội bắt chẹt.
Có điều mặt lớn bị đâm chui cả vào thân cây cũng không có ý kiến gì, mình chỉ là bị lăn mấy vòng, thôi vậy -
Nói đi cũng phải nói lại, món thịt nướng này, quả thực là hương vị không tồi.
Nguyên liệu thượng đẳng, phối hương liệu cũng thượng đẳng, còn có lửa này, xanh biếc, lại là Nam Minh Ly Hỏa trong truyền thuyết.
Dùng loại lửa này chế biến, e là cả thiên hạ này chỉ có một phần duy nhất này.
Mười bữa ăn, không tính thua thiệt.
"Kéo Ngụy Vũ lên chưa?" Tần Hà nhìn về phía Vương Thiết Trụ.
"Không phân biệt tốt xấu, không biết lòng người tốt, hắn còn tập kích ta." Vương Thiết Trụ tố cáo, lại nói tiếp: 'Đội ngũ hơn một ngàn người này là do hắn kéo tới, tiếp sau để hắn đi kéo bọn họ."
"Một mình hắn làm sao kéo được hết chứ." Lúc này, Lamborgh lại nhảy ra phá đám, nói: "Hơn một ngàn người đấy, hơn nữa hắn nhất định không đồng ý.
"Ngươi dựa vào cái gì mà nói hắn không đồng ý?" Phong thủy luân chuyển, lập tức lại đến phiên Vương Thiết Trụ nghiến răng nghiến lợi.
Con bò chết tiệt này, luôn bắt lấy mọi cơ hội để giày vò mình.
"Ngụy Vũ đã ra tay đánh ngươi, bản ngưu gia cũng không phải kẻ điếc”" Lamborgh gật gù đắc ý nói.
"Vừa rồi lúc ta đi tiểu, hơn một ngàn người cũng không thấy ngươi nói nhiều, sao đến phiên Ngụy Vũ, ngươi lại nói nhiều vậy, thành thật khai báo, hai các ngươi có phải có một chân hay không." Vương Thiết Trụ tức giận nói.
"Không phải vừa rồi chỉ có một mình ngươi là đồng tử sao, hiện tại có hai..." Lamborgh trợn trắng mắt, nhưng mà nó mới nói nửa câu, con mắt đã liếc về phía Ngô Đức cùng Pháp Hải, dừng lại.
Dáng vẻ này của nó lập tức đã nhắc nhở Vương Thiết Trụ, Vương Thiết Trụ bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng cầm lấy mấy xiên thịt nướng đặt tới trước mặt Ngô Đức và Pháp Hải, cười nói: "Hai vị, ăn nhiều một chút, lát nữa có việc giải cứu muôn dân, công đức vô lượng, kính nhờ hai vị."
"Nước tiểu đồng tử?" Pháp Hải hỏi.
"Hai vị đều là đồng tử chứ?" Vương Thiết Trụ hơi tỏ vẻ hoài nghi, nói với giọng điệu khích tướng.
"Vô Lượng Thiên Tôn, bản đạo không gần nữ sắc."
”A di đà Phật, ngươi đang khinh nhờn bản Phật gia."
Ngô Đức cùng Pháp Hải lập tức nghiêm mặt phản bác lời chất vấn của Vương Thiết Trụ.
"Nhưng các ngươi ăn thịt!"Lamborgh chỗ nào cũng có thể chen vào một câu.
"Rượu thịt đi qua ruột, Phật tổ ở trong tâm, ngươi không hiểu thì đừng nói lung tung." Pháp Hải trực tiếp dùng que xiên chỉ vào Lamborgh.
"Con bò đần kìa câm miệng!" Vương Thiết Trụ trực tiếp dạy dỗ Lamborgh một câu, sau đó nói với Tân Hà: "Gia, ngài xem, chuyện này cần mọi người cùng nhau hợp tác nha, chỉ dựa vào ta cùng Ngụy Vũ, quá vất vả, đêm dài lắm mộng, chậm sẽ sinh biến."
"Ừm”" Tần Hà gật đầu, nhìn về phía Ngô Đức cùng Pháp Hải, nói: "Hai vị, mỗi người hai trăm rưỡi, thế nào?"
"Chuyện này, sợ là không có nhiều như vậy..." Ngô Đức lộ vẻ chần chờ.
Nhưng ngay vào lúc lần nữa chuẩn bị bắt chẹt.
"Lại thêm hai bữa đồ nướng." Pháp Hải lại vô cùng dứt khoát vươn hai đầu ngón tay.
"Thành giao!" Vương Thiết Trụ không chờ nổi, lập tức vỗ bàn chốt.
"Khoan đã, ta còn chưa đồng ý mà." Đúng vào lúc này, Ngụy Vũ chậm rãi xuất hiện trong bóng tối bên cạnh giá nướng.
Mọi người cùng chúng thú quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Ngụy Vũ chẳng biết từ lúc nào đã thay một bộ quần áo khác, tay áo phấp phới trong gió đêm, ngọc thụ lâm phong.
Cẩn thận ngửi, trong không khí còn phiêu đãng hương thơm nào đó.
"Ngụy Vũ?" Ngô Đức cùng Pháp Hải liếc nhìn nhau, trên mặt nhanh chóng bò đầy vẻ khiếp sợ và nghi ngờ.
Khác với nhóm Tần Hà vẫn luôn có liên hệ cùng Ngụy Vũ, từ lúc đi tới Thâm Uyên, đây là lần đầu tiên hai người bọn họ gặp lại Ngụy Vũ.
Khá lắm, lúc còn ở Đông thổ đã biết Ngụy Vũ thích vểnh tay hoa lan chỉ, giang hồ tặng cho tên hiệu "Tướng hoa lan", nhưng không ngờ, hiện tại đã trở thành dáng vẻ "nương" như vậy.
"Hai vị, lâu rôi không gặp." Ngụy Vũ lên tiếng chào hỏi.
Bàn về dây dưa cùng ân oán của Ngụy Vũ với Ngô Đức và Pháp Hải, thì cũng không hề kém cạnh so với Lamborgh.
Tất cả, đều vì một đống phân bò mà kết cừu oán.
"Lâu... Lâu rồi không gặp." Ngô Đức cùng Pháp Hải cùng đáp lại một câu, ân oán trong quá khứ, hiện tại quay đầu đã dần dần phai nhạt.
Ngoại trừ con bò kia, bởi vì vừa rồi nó lại đụng!
"Thế nào, ngươi không đồng ý?" Vương Thiết Trụ nhìn vê phía Ngụy Vũ.
"Ta chưa nói là không đồng ý." Ngụy Vũ xòe tay.
"Vậy ngươi nói ngươi còn chưa đồng ý?"
"Ngươi đã hỏi qua ta chưa, ta đồng ý thế nào?"
Vương Thiết Trụ lập tức cảm giác một hơi nghẹn trong cổ họng, suýt chút nữa đã nghẹt thở.
Tên ẻo lả chết tiệt, lời nói nhảm một sọt, nó thở ra một hơi thật dài, sau đó hỏi: "Vậy hiện tại ta hỏi ngươi, mỗi người hai trăm rưỡi, có đồng ý hay không?”
"Có thể."