Chương 908: Đều là hai trăm rưỡi
Chương 908: Đều là hai trăm rưỡiChương 908: Đều là hai trăm rưỡi
"Tốt, tất cả mọi người đều là hai trăm rưỡi, công bằng." Vương Thiết Trụ vui vẻ nói, mặc dù cuối cùng vẫn không thể đẩy việc xui xẻo này đi, nhưng đã giảm được lượng cực lớn nha.
Lát nữa nếu may mắn chút, lại tiểu ra mấy đồng tử, còn có thể tiếp tục giảm.
"Hai trăm rưỡi?" Tần Hà lẩm nhẩm con số này, có hơi cạn lời nhìn về phía Vương Thiết Trụ: "Ngươi thực sự là cái hai trăm rưỡi."
"Chờ một chút, ta không phải là hai trăm rưỡi." Vương Thiết Trụ sửng sốt nói.
Tần Hà lập tức cũng ngây ngẩn cả người, thầm nghĩ con số này, Vương Thiết Trụ lại biết được...
*(Hai trăm rưỡi: 250, có nghĩa là đồ ngốc)*
Nhưng mà giây tiếp theo, Tần Hà lại nghe Vương Thiết Trụ nói: "Vừa rồi ta đã kéo được mấy chục người rồi, ta chỉ còn lại có hai trăm, không phải hai trăm rưỡi.'
"Vừa rồi cũng tính hả?" Ngụy Vũ bất mãn.
"Người khác đều có thể chất vấn ta, nhưng ngươi không được, trong mấy chục người vừa rồi có cả ngươi đấy." Vương Thiết Trụ không nhẹ không nặng trực tiếp bật lại.
Ngụy Vũ ngẩn ra, trong lúc nhất thời không thể tìm được câu phản bác.
Ngô Đức cùng Pháp Hải liếc nhìn nhau một cái, thâm nghĩ hai trăm rưỡi không phải chỉ là chuyện đi tiểu thôi sao, làm sao còn xoắn xuýt số lượng vậy?
Cuối dùng dưới sự ngầm thừa nhận, chuyện phân phối đã được quyết định như vậy.
Thế là bốn người bắt đầu ấp ủ "nước thánh”, Ngụy Vũ uống nửa chén trà nhỏ, Ngô Đức cùng Pháp Hải uống không ít rượu, Vương Thiết Trụ thì chính là kẻ khoa trương nhất/ừng ực ừng ực", ôm thùng nước của Lamborgh rót vào bụng.
Qua một lát sau, bốn người bắt đầu kéo người.
Một bãi thánh thủy của Vương Thiết Trụ có thể tưới bốn năm người, dùng nước tinh chuẩn, tuyệt không lãng phí một giọt.
Ngô Đức cùng Pháp Hải thấy thế, học theo.
Một bãi tưới xuống, kéo lên mười mấy người.
Số lượng không khác biệt là bao, nhưng hiệu quả rõ ràng tốt hơn Vương Thiết Trụ không ít.
"Thiết Trụ, có vẻ như nước thánh của ngươi không giống bọn họ nhỉ" Lamborgh không buông tha bất cứ cơ hội nào có thể để mình vui vẻ, cuối cùng còn nói thêm: "Không đúng, ta sai rồi, không phải nước thánh của ngươi không bằng bọn họ, là thân thể của ngươi không bằng bọn họ."
"Câm miệng, ngươi còn không thể tạo ra nước thánh, vậy mà không biết xấu hổ đi nói ta?" Vương Thiết Trụ trực tiếp bật lại.
Pháp Hải và Ngô Đức cũng phát hiện điều này, trên mặt liền lộ ra nụ cười vui vẻ.
Cái thứ gọi là thận này, có thể không cần, nhưng không thể không có, còn nhất định phải mạnh, là nam nhân thì đều sẽ vì thận mình khỏe mà cảm thấy Vui sướng.
"Ngụy Vũ đâu?" Dừng một chút, Ngô Đức hỏi.
"Bên kia, đoán chừng là đang ngượng ngùng đấy, sợ là ẻo lả đến mức héo cả thận rồi." Vương Thiết Trụ chỉ vào bóng tối trong một góc, nhỏ giọng nói, cảm giác tìm về được một chút tự tin.
Tuy mình kém hơn Ngô Đức cùng Pháp Hải, nhưng không thể còn kém hơn Ngụy Vũ chứ?
Đang nói, Ngụy Vũ thong thả từ bên kia đi tới, trong tay cầm một bình trà lớn, thấy mọi người đồng loại nhìn về phía mình liền cảnh giác hỏi: "Các ngươi nhìn ta làm cái gì?"
"Bỏ nước thánh vào trong bình, hiệu quả giảm một nửa." Vương Thiết Trụ nói, bởi vì nó cũng đã thử quan, kết quả chẳng có tác dụng gì, uổng công khổ cực một hồi.
Một bãi thậm chí còn không thể kéo được hai người lên.
"Phải không?" Ngụy Vũ bán tính bán nghi, giơ bình trà lên tưới xuống một gốc cỏ dại bên cạnh.
Không nhiều, chỉ mấy chục giọt chừng hạt ngọc trai, một chút xíu.
"Hô "
Ngay sau đó, sương trắng gào thét bốc lên, gân như là chỉ qua thời gian một cái chớp mắt.
Gốc cỏ dại xanh tươi kia, đã biến thành một người.
"Hiệu quả xem có vẻ là vẫn được mà." Ngụy Vũ lập tức mặt mày rạng rỡ.
Tiếp đó hắn lại thử lần nữa, số lượng nước thánh giảm đi phân nửa, lại kéo thêm một người. Lần tiếp theo, lại giảm phân nửa, vẫn kéo được một người lên.
Lại giảm thêm phân nửa, vẫn kéo mội.
Lần thứ tư giảm phân nửa, có chút miễn cưỡng.
Nhưng đây không phải trọng điểm, trọng điểm là, số lượng tính toán ra thì chỉ cần năm sáu giọt là đã đủ dùng.
Hoàn toàn là cách biệt một trời một vực, đừng nói Vương Thiết Trụ, ngay cả Ngô Đức cùng Pháp Hải cũng là khác biệt rất lớn.
Vương Thiết Trụ trực tiếp nhìn mà choáng váng: "Cái này móa nó cũng có thể à?"