Chương 913: Bắt đầu vương tạc
Chương 913: Bắt đầu vương tạcChương 913: Bắt đầu vương tạc
(*Vương tạc: lá bài chủ mạnh nhất, thường được giấu đến cuối cùng mới sử dụng. )*
"Ba "
Một tiếng bong bóng vỡ vang lên, một cái cây sau lưng Thần Ngự Trụ đã bể tan thành bột phấn.
Thần Ngự Trụ lập tức toàn thân lông tơ dựng đứng, thâm nghĩ thật nguy hiểm.
Suýt chút nữa đã đi đời.
Cái nơi tây vực chim không thèm ị này, quá nguy hiểm.
Quay đầu nhìn lại, cái chân vừa rồi đá mình, chính là Ngụy Vũ, Ngụy Vũ nhắc nhở: "Có thể nhìn, nhưng đừng nhìn đến đơ ra như vậy."
Thần Ngự Trụ không thể không gật đầu, sau đó vội vội vàng vàng bò đến dưới chân tường.
Học theo dáng vẻ của mấy người kia, thò đầu nhìn một cái, sau đó nhanh chóng rụt đầu lại.
Động tác này, Vương Thiết Trụ là kẻ thể hiện sống động nhất.
Thò đầu, rụt đầu, thò đầu, rụt đầu... Kiểu thò đầu độc lạ, rụt đầu cũng độc lạ.....
“Ta đâm... Ta đâm... Ta đâm đâm đâm...
Trong thành, Tần Hà biến ảo thuật phân thân, tay bắn châm nhiếp phách cùng với đủ loại đinh trấn thi bay múa đầy trời. Trong tòa thành trì không lớn, toàn bộ đều là phân thân “Tần Hà”, có hư có thực, số lượng còn nhiều hơn cả sinh vật linh dị.
Hơn nữa còn là mấy cái hầu hạ một.
Phân thân huyễn ảnh, hư hư thực thực, khó phân thật giả.
Sinh vật linh dị điên cuồng công kích, những phân thân này không ngừng bị đánh trúng, tiêu tán.
Nhưng mà biến mất bao nhiêu liền được bổ sung lại bấy nhiêu, số lượng không chỉ không vơi bớt, trái lại còn càng lúc càng nhiều.
Điều vô giải nhất là, mỗi phân thân này đều có lực công kích.
Trong vô số "Tần Hài', lại chỉ có một là chân thân.
Đây là tôn tại còn không giảng đạo lý hơn cả linh dị.
Lần lượt từng con từng con sinh vật linh dị ngã xuống, hóa thành hư vô.
Thời gian nói dài cũng không dài, nói ngắn cũng không ngắn, chỉ chừng thời gian đốt một nén nhang.
Ngàn vạn "rừng liễu" lông đỏ đã biến mất không thấy, một cũng không sót lại.
Ngàn vạn huyễn ảnh cũng biến mất, Tần Hà vác xẻng đứng ở trung tâm mặt đất khô căn, lực áp bách nhàn nhạt trong lúc giơ tay nhấc chân, khiến tất cả mọi người có mặt ở đây đều cảm thấy hào hùng lẫm liệt.
Hai con sinh vật linh dị thiếu chút nữa đã khiến đội ngũ đi về phía tây toàn quân bị diệt, bó tay hết cách.
Mà đám sinh vật linh dị đây khắp toàn thành, lại bị một mình Thanh Ngưu tiên nhân tru diệt. Tai nghe không bằng mắt thấy, Thanh Ngưu Đại Tiên, quả thực là khủng bố.
"Vào thành vào thành -"
Vương Thiết Trụ xem xét, vui mừng hoan hô một tiếng, vội vàng đứng dậy chạy vào thành thông qua khe hở.
Mọi người cũng chậm rãi đứng dậy, sau đó cũng đi vào.
"Gia, những thứ kia là cái gì?" Vương Thiết Trụ kích động hỏi, nói đến, đã rất lâu không được thấy gia xuất thủ.
"Không biết." Tần Hà lắc đầu rất dứt khoát.
Đánh thắng được là bởi vì tìm được nhược điểm, còn rốt cục chúng là thứ gì, quỷ mới biết.
Nói đi cũng phải nói lại, lúc này vừa mới tiến vào cửa thế giới tây vực, đã đụng phải thứ lợi hại như vậy, cái này thật sự có chút ý nghĩa vừa bắt đầu đã "vương tạc”.
Về sau nếu các cửa đều là như vậy thì thật là có chút khó khăn.
Tần Hà luôn cảm giác có gì đó là lạ, nhưng cụ thể là cái gì thì lại không thể nói rõ ra được.
Ai chơi đấu địa chủ, vừa mới bắt đầu chơi đã đánh ra "Vương tạc" chứ?
Vận khí tốt? Hay là vận khí thực sự không tốt?
Trâm ngâm trong chốc lát, Tân Hà hướng về chỗ càng sâu trong thành đi đến, tiện thể gọi theo đám người sau lưng: "Tìm thử một chút, xem có thể tìm được đầu nguồn linh dị hay không."
Thế là cả đám cũng bước từng bước dò xét tiến về chỗ sâu thành trì. Tần Hà nâng tay, một đám ly hỏa màu xanh liền treo giữa trung tâm thành trì, tỏa ra ánh sáng màu xanh nhạt, phá vỡ tấm màn đen của đêm khuya nặng nề.
Một cỗ ấm áp có thể do với nhiệt lực mặt trời từ trên trời phủ xuống, trong phút chốc âm u lạnh lẽo liền tan đi, khiến người ta cảm thấy như được sưởi ấm.
Đi ra khu vực "đất khô cằn", có thể thấy được sự đổ nát tan hoang ở khắp thành trì.
Đó là dấu vết năm tháng lắng đọng, chỉ còn lại ngói vỡ tường đổ, tất cả mọi thứ có thể hóa thành bụi đất, đã sớm bị hòa thành bụi đất.
Nói nơi này là thành trì, không bằng nói nơi này là rừng rậm dỉ tích.
Tường thành bên ngoài cùng mảnh vỡ gạch đá đầy đất chính là bằng chứng về sự tôn tại của tòa thành này.
"Gia, bên kia hình như có một tòa cung điện." Vương Thiết Trụ duỗi dài cổ có thể thấy được rất ra, nó dựng cổ lên cao ba trượng, bao trọn tâm mắt.
Tần Hà nhẹ nhàng nhảy lên, bay đến ngọn cây, phóng tâm mắt nhìn tới.
Chỉ thấy ở vị trí đại khái là trung tâm thành trì, có một gò đất chiếm diện tích không nhỏ, thấp thoáng có thể thấy được một ít di tích tương đối dày đặc.
Nói nó là cung điện cũng được, nhưng nhìn dáng vẻ, lại càng giống như là một nấm mồ.