Chương 914: Hỏa công
Chương 914: Hỏa côngChương 914: Hỏa công
Đi tới gân, mọi người quan sát tỉ mỉ.
Đó thực sự là một tòa nội thành, hoặc nói, đó là một tòa cung thành.
Nhưng giờ khắc này toàn bộ đã đổ sụp, bị rừng rậm xâm chiếm, lờ mờ còn có thể phân biệt quy mô trước kia của nơi này.
Không tính là quá lớn, nhưng đối với tòa thành trì có quy mô không tính là lớn này, lại được xem như là lớn.
"Gia, nơi đó có một cái động." Vương Thiết Trụ chỉ vào một chỗ đen như mực bị dây leo che đậy một nửa, nói.
Đám dây leo kia toàn thân màu đen, uốn lượn quấn quanh, phiến lá hình tam giác, hình dáng lân phiến.
Thoạt nhìn tựa như ngàn vạn con rắn độc quấn quanh, vô cùng rợn người, đặc biệt là ở dưới gió đêm, những "đầu rắn" hình tam giác còn đung đưa không ngừng.
Dưới đám dây leo là một hang động tối đen như mực, như là mương thoát nước của nội thành, bên trong đang róc rách chảy ra một dòng nước.
"Đó hình như là dây leo quỷ xà -" Lúc này Thần Ngự Trụ mở miệng nói.
"Thứ đồ chơi gì?" Vương Thiết Trụ không rõ, hỏi.
"Thứ này thường đi cùng với minh linh khí, có tính công kích, cực độc, bị nó gây thương thích sẽ tổn thương hồn phách, kêu rên như điên như dại mà chết, đoạn tuyệt vãng sinh." Thần Ngự Trụ nói.
"Có lợi hại như vậy à?" Vương Thiết Trụ không tin lắm, nhấc chân đá bay một cục đá trên đất, vừa vặn đập trúng đám dây leo quỷ xà kia. Trong nháy mắt, dây leo quỷ xà liền động.
Vô số dây leo bắn ra tựa như tia chớp, quấn quanh lấy cục đá còn chưa kịp rơi xuống đất, bao một tầng lại một tầng.
Trên thân dây leo còn dựng lên vô số gai nhọn chỉ chít dày đặc, giống như cương châm.
Thời gian không đến mấy hơi, cục đá lớn chừng nắm tay đã bị quấn đến lớn như thùng nước.
Nương theo âm thanh "răng rắc răng rắc" vang lên, có từng sợi bột phấn dọc theo kẽ hở dây leo rớt xuống.
Một lát sau, đám dây leo lại lân nữa giãn mở ra, cục đá kia, đã hoàn toàn trở thành bột phấn.
"Đám dây leo quá hung ác, Trụ Tử, thiêu chết nó!" Lúc này, một giọng nói ôm ôm truyền đến.
Mọi người quay đầu nhìn lại, là Lamborgh đã đến.
Còn có Ma Phi cùng viên hầu già cũng đến tham gia náo nhiệt.
Nơi có gia ở, rất an toàn.
"Còn cần ngươi dạy ta làm việc?" Vương Thiết Trụ lườm Lamborgh một cái.
Ngoài miệng nói vậy, nhưng tay nó cũng không dừng lại.
Một chưởng đánh ra, lập tức có một đám lửa ba màu bắn về phía đám dây leo kia.
Vào khoảnh khắc đám lửa rời tay, một cỗ khí tức nóng bỏng liền đập vào mặt, xua tan đi hết thảy mọi âm u lạnh lẽo. Khoảng cách gần còn có thể cảm nhận được sự nóng rực đến sắp đốt cháy lông tơ.
"Đây là... Tam Muội Chân Hỏa?”
Lửa này vừa ra, đám người Ngô Đức Pháp Hải liền giật nảy cả mình.
Đám lửa này có ba màu, quấn lấy lẫn nhau, giống như là một đóa hoa xoáy ba màu, hết sức chói mắt.
Tam Muội Chân Hỏa: Ngọn lửa đến từ thế giới thần linh, do tinh, khí, thần luyện thành tam muội, dưỡng tách tinh hoa, hòa chung với chân hỏa, không gì không thể đốt, chỉ có huyền băng ngàn năm mới có thể dập tắt.
Đây là ngọn lửa mà Tần Hà được thưởng sau khi đốt đi bộ thi thể "Tam Dương chân nhân" chết oan, vào lúc tiêu diệt cứ điểm Thiên Tru Phủ điều động đến đế quốc Đại Cảnh, sau đó đã trực tiếp truyền cho Vương Thiết Trụ.
Lửa này hơn hẳn Nam Minh Ly Hỏa, tính mạnh vô cùng, ngoại trừ thiêu thị, dường như không thể dùng nó làm gì khác, sử dụng để nướng đồ ăn thì lập tức cháy khét, rất khó khống chế.
"Bành!"
Ngay trong nháy mắt Tam Muội Chân Hỏa tiếp xúc đến dây leo quỷ xà, liền dấy lên lửa lớn ngút trời.
Giống như giọt nước rơi vào chảo dầu đang sôi sục.
Dây leo quỷ xà quấn lấy Tam Muội Chân Hỏa theo bản năng, nhưng mà hành động này, chỉ càng gia tốc tốc độ nó biến thành tro bụi.
Chỉ qua thời gian mấy hơi thở, dây leo quỷ xà đã bị Tam Muội Chân Hỏa nuốt trọn.
Ngay sau đó, Tam Muội Chân Hỏa bắt đầu lan tràn ra, hướng về phía trong hang động cùng phế tích phía trên mà thiêu đốt.
Tần Hà không ngăn cản, nơi đây quỷ dị, hẳn là đầu nguồn linh dị.
Chết không sợ đốt, còn sống nên đốt.
Ngay cả rừng rậm nơi này rõ ràng cũng bị minh linh khí lây nhiễm, đã sản sinh biến dị.
Đốt, đốt sạch sẽ.
Tránh phiên phức khi tiến vào hang đất và bước vào rừng rậm.
Hừng đông còn muốn lên đường đấy.
Thế là không lâu sau đó, nội thành chiếm diện tích không lớn không nhỏ, dân dần đã biến thành biển lửa.
Ngọn lửa xông thẳng lên trời, chiếu rọi mấy chục dặm xung quanh sáng rõ.
Toàn bộ mọi thứ bên trong, cho dù là cục đất hòn đá đều giống như than củi bén lửa, bị đốt thành bột phấn.
Đợi đến khi ngọn lửa dập tắt, sắc trời đã hơi hửng sáng, khu di tích lớn như vậy, đã biến thành một ngọn đồi phủ kín bột phấn.
"Không có động tĩnh gì." Ngô Đức mở miệng nói một câu.
"Hoặc là đã bị đốt diệt, hoặc là không hề bị ảnh hưởng gì." Ngụy Vũ suy tư nói.
"Hang động kia cũng bị đốt sập, không thể tiến vào rồi." Pháp Hải gãi gãi cái đầu to bóng loáng.
"Đào là được.' Tần Hà trực tiếp lấy ra cái xẻng đen, tiện tay ném một cái liền bay lên trời cao. Ngay sau đó, xẻng đen đón gió tăng trưởng, che đậy màn hơi trắng ở phương đông, sau đó hung hăng từ trên trời cao giáng xuống, đâm thẳng vào ngọn đồi phủ đầy tro bụi.
Nhìn qua cái xẻng đen kinh khủng này, mọi người đều là hít sâu một hơi.
Thần khí hỗn độn, pháp lực vô biên.
Tiếp đó, Tần Hà lại hất tay một cái, ngọn đồi phủ đầy tro to lớn liền âm vang xốc lên.
Giống như là nông dân tiện tay xúc mộc ụ đất nhỏ trên đất, sau đó hất mạnh sang một bên vậy.
"Khoang loang loang...'
Ngay sau đó, một cái rương sắt lớn đen kịt bốc lên khí đen từ trên gò đất tung ra, lăn xuống.