Lăng Trung Hải gào thét một hồi.
Sau khi trời tối, Lăng Trung Hải chọn lấy bốn bộ thi thể hung nhất trong mười chín bộ được đưa tới phân cho phòng thiêu thi số mười tám.
Tần Hà nhìn bàn thanh lý thi thể trống rỗng trước mặt, không thể không suy xét lại nhân sinh.
Không sai, hắn cùng với một tên thợ thiêu thi khác rất “may mắn” được nghỉ.
Bởi vì hắn không tìm được con muỗi nào.
Tiết trời hàn lộ cuối thu, muốn tìm được một con muỗi đúng là không dễ dàng chút nào.
Như vậy thì đúng là khá thú vị a, thế mà lại có người cũng giống như hắn, thích thi thể.
Vì vậy mà không ngại nói bản thân có bệnh.
Thú vị, rất thú vị.
.....
Cùng lúc đó, phòng thiêu thi số mười tám.
Nam tử gầy gò nhìn bốn bộ thi thể trước mặt, yên lặng cười cười.
Hai hốc mắt hõm sâu phảng phất như là có hai ngọn lửa quỷ dị đang chập chờn, cộng thêm thân thể tiều tụy gò, cả toàn thân trên dưới hắn ta không có một tia nhân khí, tựa như là một thi thể vậy.
Quan sát một lát, hắn ta lấy bùa trấn thi từ trong ngực ra, miệng lẩm bẩm vài câu, vươn một ngón tay ra, bùa trấn thi “ba” một cái, lập tức dán lên trên thi thể.
Sau đó hắn ta tiếp tục làm như vậy, dán bùa trấn thi lên ba bộ thi thể còn lại.
Tiếp đó, hắn ta lại cẩn thận lấy một cái túi vải vàng từ trong ngực áo ra, vuốt nhẹ cái túi, khẽ nói: “Thấm Nhi, xem phu quân lại lấy món gì ngon cho ngươi này.”
Nói xong, hắn ta mở túi vải vàng ra, trong miệng lại nói lẩm bẩm vài câu, chỉ thấy túi vải vàng đón gió phồng lên, từ bên trong đó có một thứ toàn thân bị xích sắt trói chặt rơi ra.
“Sang lang”, tiếng xích sắt va chạm với nền đất khẽ vang lên.
Nếu có người khác ở đây, nhất định sẽ bị dọa rùng mình.
Thứ rơi ra ngoài... Rõ ràng là một bộ hung thi biến dị.
Làn da hung thi có màu xám đen, đồng tử đỏ tươi như máu, răng nanh nhọn hoắt, tóc đã rụng gần hết chẳng còn sót lại mấy sợi, trên da đầu nhẵn bóng đều là những vết thối rữa, thân thể bị gông xiềng và xích sắt trói lại, hai vai, xương bả vai, sườn bụng, đầu vai đều bị cắm những chiếc đinh dài màu đỏ như máu, trên những cây đinh đều có khắc minh văn màu đen.
Quỷ dị hơn là, thi thể lại mặc một bộ hoa phục mới tinh, trên cổ đeo một sợi dây chuyền trân châu, những sợi tóc lưa thưa trên đầu được búi lại cẩn thận, trên đó còn cắm một cây trâm ngọc lục bích.
Trên tay bị trói cũng đeo nhẫn và vòng tay ngọc thượng đẳng, bên hông còn đeo một túi thơm.
Nếu như đây không phải là một bộ thi thể mà là một nữ nhân còn sống, thì nhất định sẽ là một người có dáng vẻ cao quý.
Nữ hung thi vừa rơi xuống đất liền táo bạo không thôi, đồng tử đỏ tươi như máu trừng lớn, tưởng chừng như sắp rớt ra ngoài, há miệng gào thét lộ ra hàm răng nanh sắc bén.
Nhưng lại không hề có một âm thanh nào phát ra.
Nếu quan sát kỹ, trong miệng của nàng ta ngoài răng nanh ra thì không có bất kỳ một thứ gì khác.
“Xuỵt, yên lặng.” Nam tử gầy gò nhẹ nhàng xoa đầu nữ hung thi, dịu dàng nói: “Ta biết ngươi đói bụng nên đã chuẩn bị đồ ăn cho ngươi đây, nhìn xem, phu quân vì ngươi đã chuẩn bị rất nhiều thứ.”
Nữ hung thi trông thấy mấy bộ thi thể nằm trên bàn, khuôn mặt dữ tợn, giãy dụa muốn nhào tới, lại bị xiềng xích ngăn lại.
“Xuỵt, cần phải yên tĩnh, phải yên tĩnh!”
Nam tử gầy gò liên tục trấn an, không ngừng xoa đầu nàng ta.
Nữ hung thi dần dần an tĩnh lại, chỉ là ánh mắt nàng ta vẫn nhìn chằm chằm lên bàn thanh lý thi thể kia mà nhe răng nhếch miệng.
Trấn an được nữ hung thi, nam tử gầy gò bước đến bên cạnh bàn thanh lý thi thể, không biết từ khi nào hắn ta đã cầm trong tay một con dao sắc nhọn, hắn ta cởi bỏ trang phục của một thi thể rồi cắm thẳng con dao lên ngực của thi thể đó.
Chỉ chốc lát sau, một thứ đen thui đã bị hắn ta móc ra, ngay lập tức, trên khuôn mặt nữ hung thi lộ vẻ khát vọng, nhe răng nhếch miệng càng hung dữ.
Nam tử gầy gò ngồi xổm xuống, cầm lấy thứ đen thui kia đưa cho nữ hung thi. Tức thì, cả phòng thiêu thi chỉ có âm thanh cắn nuốt khiến da đầu người ta tê dại.
Sau khi nữ hung thi ăn xong một quả, nam tử gầy gò tiếp tục móc, đến khi móc đủ cả bốn bộ thi thể.
Đợi đến khi nữ hung thi ăn xong, màu đỏ tươi trong mắt nàng ta cũng dần dần tiêu tán, tựa như là đã được thỏa mãn, ánh mắt cũng bình tĩnh trở lại, không còn có hung tính, mà là trở nên đờ đẫn.
“Sẽ mau chóng kết thúc, tin tưởng ta, sẽ rất nhanh.” Nam tử gầy gò ngồi xổm xuống, dùng ánh mắt thâm tình nhìn nữ hung thi, nhẹ nhàng lau bờ môi cho nàng.
Nhưng mà hắn ta vừa cất tiếng, thân thể nữ hung thi lại đột nhiên bắt đầu run rẩy lên, miệng mở ra hết cỡ, đôi mắt lại dần biến thành màu đỏ tươi như máu. Minh văn trên cây đinh đâm vào thi thể chập chờn sáng tối, nơi bị đâm bốc lên từng luồng khói xanh.
“Làm sao có thể như vậy, không!” Trên mặt nam tử gầy gò lộ ra vẻ mặt tức giận, khuôn mặt hắn ta bởi vì quá mức tức giận mà trở nên vặn vẹo.
Hắn ta tự buộc mình phải tỉnh táo lại, trấn an nữ hung thi, “Thấm Nhi, đừng sợ, ở nơi đây đều là người sống, có người sống thì sẽ có tinh huyết, phu quân đã tìm sẵn, ngay tại phòng số bảy, ngươi kiên nhẫn một chút, phu quân lập tức sẽ đi lấy cho ngươi.”
Vừa dứt lời, hắn ta giắt dao, đang định leo lên cột, trèo ra ngoài từ ống khói trên nóc phòng.
Nhưng đúng lúc này, ở miệng ống khói lại có một cái đầu người xuất hiện, cười cười với hắn ta, hàm răng trắng đến tựa như có thể phát sáng: “Kia, này, ngươi không cần đi ra, để ta xuống.”
Nam tử gầy gò nhìn kỹ lại, sắc mặt đại biến, kinh hãi lùi lại vài bước.
Ngay sau đó, người kia liền nhảy xuống, đứng ở trong phòng thiêu thi, trên vai vác một cái xẻng sắt, nhếch miệng cười: “Luyện thi đường các ngươi cũng có tình cảm à?”
Nam tử gầy gò nghe xong câu này, trên mặt xuất hiện một tia sợ hãi: “Ngươi là ai?”
“Ngươi chuẩn bị đi hại ta, còn lục lọi phòng thiêu thi của ta hai lần, ngươi không biết ta là ai sao?” Tần Hà nghiêng đầu hỏi.
Trên mặt nam tử gầy gò thoáng qua sự kiêng dè, nói: “Ngươi không phải là thợ thiêu thi?”
“Xem ra ngươi thật sự là không biết ta là ai.” Tần Hà hơi tỏ ra bất ngờ, nói: “Vậy được rồi, ngươi nhớ kỹ chút, lão tử là Tần gia gia của ngươi.”
“Ngươi tự tìm cái chết!”
Trong mắt nam tử gầy gò lóe lên hung quang, nhanh thư chớp đâm dao về phía Tần Hà.
Khoảng cách giữa hai người vốn rất ngắn, chiêu này vừa ra chính là sát chiêu, tốc độ cực nhanh, thậm chí còn có tiếng xé gió phát ra.
Nam tử gầy gò có tốc độ hoàn toàn không phù hợp với cơ thể gầy gò của hắn ta.
Nhưng mà một đao này của hắn ta, lại bị hụt.
Tần Hà vừa lách người đi đã biến mất, bên khóe mắt, cái xẻng đen sì kia đang nhanh chóng đập về phía hắn ta.
Cái xẻng còn chưa đập vào, tiếng nổ do không khí bị đè nén cũng đã làm cho người ta phải choáng váng.
Nam tử gầy gò sắc mặt kịch biến, ngay lập tức giơ tay đón đỡ, chỉ thấy cánh tay kia của hắn ta vậy mà đã biến thành màu lục, bên trên có vô số đường vân màu xanh nổi lên, trong chớp mắt, cả cánh tay cơ bắp cuồn cuộn hơn mấy lần, trông vô cùng yêu dị.
“Tay Thanh thi quỷ!”
Đây là áp chủ bài của nam tử gầy gò, tay Thanh thi quỷ có sức mạnh vô cùng lớn, có thể dễ dàng xé nát đồng sắt, lực phòng ngự càng không gì sánh được, đao búa chém, bổ vào không thấy vết thương.
Nam tử gầy gò không thể ngờ được rằng, vừa mới đối mặt, hắn ta đã bị người này bức ra át chủ bài.
Mà cảnh tượng khiến hắn ta càng thêm sợ hãi còn ở phía sau, cái xẻng lớn màu đen gào thét mà đến, “bành”, một tiếng trầm đục vang lên, ngay sau đó hắn ta lập tức cảm thấy được, tay Thanh thi quỷ mà hắn ta đã vất vả khổ luyện bấy lâu giống như là không còn tri giác.