Nhất kích giao thoa.
Cả hai bên đều ngừng lại trong chốc lát.
Tần Hà nhếch miệng cười nói: “Cánh tay lớn màu xanh này của ngươi không tồi, chính là hơi giòn một chút.”
Nam tử gầy gò đờ đẫn nghiêng đầu nhìn lại, chỉ thấy cánh tay Thanh thi quỷ của mình chỉ còn sót lại một đoạn ở trên, cả cánh tay đều đã biến mất.
Phía trên nóc nhà xuất hiện một lỗ thủng hình cánh tay.
Rõ ràng là, cánh tay Thanh thi quỷ mà hắn ta khổ luyện thành đã bị một cái xẻng đánh bay.
“Ngạch a!!” Nam tử gầy gò đau đớn gào thét, cánh tay còn lại che lấy khúc tay đã đứt, gân xanh nổi lên, vội vàng lùi về phía sau vài bước.
“Ngươi là người của Luyện thi môn, đúng không?”
Tần Hà lại vác xẻng sắt lên vai, tò mò hỏi.
“Rốt cuộc thì ngươi là ai, ngươi tuyệt đối không thể nào là thợ thiêu thi được!” Nam tử gầy gò cố nén cơn đau đớn cùng sự sợ hãi, thét lên.
“Vì sao các ngươi cứ luôn muốn biết ta là ai vậy? Ta chính là một tên thợ thiêu thi a, đi không đổi tên ngồi không đổi họ.” Tần Hà nắm tay đập đập vào ngực, nói: “Này, ngươi còn chưa trả lời câu hỏi của ta đấy.”
“Nếu ngươi biết ta là người của Luyện thi môn, ngươi còn dám ra tay với ta, ngươi có biết hậu quả là gì không?” Nam tử gầy gò cắn răng, uy hiếp nói.
“Luyện thi môn các ngươi mang thù, người trước ngã xuống người sau sẽ tìm đến ta báo thù, có đúng không?”
“Không sai.”
“Nếu như ta nói, ta còn ước như vậy, ngươi có tin hay không?”
Khuôn mặt đau đớn của nam tử gầy gò hiện vẻ kinh ngạc, sắc mặt vốn đã xám xanh lúc này lại càng trắng hơn.
Sau một khắc, chỉ thấy hắn ta bỗng nhiên “bịch” một tiếng, quỳ gối xuống đất.
“Cầu xin ngươi thả ta đi.”
“A, cái quỳ này của ngươi thật là quyết đoán a.”
Tần Hà đặt cái xẻng nằm ngang, hai tay nắm lấy, hứng thú nói.
“Thê tử của ta bị cương thi cửu phẩm gây thương tích, bị thi khí xâm nhập, bất đắc dĩ, ta mới tới lò hỏa táng lấy một chút nội tạng của thi thể cho nàng ấy, bằng không nàng ấy sẽ phát cuồng tới chết, còn xin cao nhân niệm tình thê tử của ta phải chịu khổ chịu nạn, tha cho chúng ta.” Vẻ mặt nam tử gầy gò dần dần trở nên bi thương, trong giọng nói tràn đầy sự khẩn cầu.
“Bị cương thi cửu phẩm gây thương tích?” Tần Hà nghi ngờ.
“Hoàn toàn chính xác, ta có thể thề với trời, tuyệt đối không có nửa câu nói dối, bằng không thiên lôi đánh xuống.” Nam tử gầy gò chỉ tay lên trời thề.
“Nghe đúng thật là rất đáng thương.”
“Vì trị liệu thi độc trên người thê tử của ta, ta chỉ có thể phiêu bạt khắp nơi, hôm nay có nhiều mạo phạm, còn xin ngài giơ cao đánh khẽ, giơ cao đánh khẽ.” Nam tử gầy gò đau khổ khẩn cầu.
“Xem ra là ta hiểu lầm ngươi, ta còn tưởng rằng, mấy chục tên thợ thiêu thi ở hai lò hỏa táng thành tây và thành bắc kia, đều là do ngươi sát hại cơ.” Tần Hà lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh.
Khuôn mặt nam tử gầy gò rõ ràng hơi cứng lại một chút, ra vẻ kích động nói: “Hiểu lầm, đây nhất định là hiểu lầm, ta chưa từng đi tới hai chỗ đó, ta thề."
“Nhưng mà cũng không đúng nha, vừa rồi ta còn nghe ngươi nói muốn đi phòng ta lấy tinh huyết gì đó?” Tần Hà lại hỏi.
“Ách.... Cái này, ta nghe nói trong phòng ngài có một con vương bát lớn, máu của vương bát là thứ đại bổ, thuộc về tinh huyết.” Nam tử gầy gò vội vàng giải thích, khi nói, hai mắt của hắn ta dâng lên ánh sáng hy vọng.
Người trước mặt này có thực lực thâm sâu khó lường, nhưng hình như đầu óc hơi có vấn đề, quả nhiên, sau khi người này nghe xong đã vỗ ngực, nói: “Thì ra là như vậy, ngươi dọa ta một hồi, ta còn tưởng rằng ngươi muốn hại ta cơ.”
“Không phải, không phải, tuyệt đối là không phải.” Nam tử gầy gò vội vàng khoát khoát tay.
“Vậy thì tốt a, ta thấy thê tử của ngươi đúng là rất đáng thương, ta tha cho ngươi, ngươi đi đi.” Tần Hà tỏ vẻ ôn hòa, khoát khoát tay, lại nói thêm: “Trị liệu cho thê tử của ngươi cẩn thận, đừng ăn thi thể, không tốt cho cơ thể.”
“Được, ngài nói rất đúng.”
Nam tử gầy gò thực sự không dám tin vào tai của mình, sự vui sướng khi có thể sống sót sau tai nạn cơ hồ là không che giấu được.
“Cảm ơn ngài, ngài là người tốt, ngài là người tốt!” Nam tử gầy gò liên tục cúi đầu, nói: “Vậy ta liền mang thê tử của ta đi trước.”
“Đi đi.” Tần Hà phất tay.
Nam tử gầy gò cảm thấy giống như hắn ta đang nằm mơ giữa ban ngày, hắn ta lau đi mồ hôi lạnh trên trán, lại lấy túi vài vàng ra bỏ nữ hung thi còn đang run rẩy vào trong rồi đeo lên bên hông, sau đó hắn ta cười với Tần Hà một cái, nhảy lên xà nhà, lập tức muốn từ ống khói đi ra ngoài.
“Chậm đã!”
Tần Hà bỗng nhiên lại lên tiếng.
Toàn thân nam tử gầy gò cứng đờ lại, tất cả lông tơ trên người dựng đứng cả lên, thầm nghĩ quả là như vậy.
Nhưng hắn ta không dám động, hắn ta đã mất đi con át chủ bài, kình lực của người này có thể nói là rất kinh khủng, tốc độ cũng là cực nhanh, hắn ta ở trước mặt người này không hề có năng lực phản kháng.
Quan trọng nhất là, hắn ta không cho rằng người này đã đổi ý.
Bởi vì hắn ta không biết Tần Hà đổi ý thì được cái gì.
“Ngài còn có chuyện gì à” Cả người tên nam tử gầy gò căng thẳng, hắn ta quay đầu lại.
“Không có gì, chính là lúc ngươi rời đi đừng đi quá nhanh.” Tần Hà nói ra yêu cầu.
“Vì sao?” Nam tử gầy gò không hiểu hỏi.
“Ta rất ghét người đi quá nhanh, trông thấy người nào đi quá nhanh, ta chỉ muốn đuổi theo, một xẻng đập chết hắn.” Tần Hà làm động tác đập xuống, cười nói với nam tử gầy gò: “Ngươi đi từ từ, đừng có vội vàng.”
“Được, ta nghe ngài.” Nam tử gầy gò chớp chớp mắt, lòng tràn đầy bối rối.
Người này có bệnh!
Chắc chắn là có bệnh!
Còn bệnh không nhẹ!
Đi đường cũng không cho người ta đi nhanh.
Đưa mắt nhìn theo bóng dáng nam tử gầy gò rời đi, Tần Hà vội vàng chui ra nóc nhà, quay lại phòng thiêu thi số bảy, xách đại vương bát còn đang ngủ gật trong thùng nước lên, nói: “Mau dậy đi, cơ hội thực chiến đến.”
....
Sau khi nam tử gầy gò nhảy ra khỏi lò hỏa táng, theo bản năng hắn ta muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.
Nhưng lý trí lại nói cho hắn ta, chớ chọc cái tên tâm thần kia, từ từ mà đi, ngược lại thì bây giờ đã không còn nguy hiểm.
Loại người như Tần Hà thường thường là không thể nói lý lẽ, đi nhanh, có thể hắn sẽ thật sự đuổi theo mà một xẻng đập chết hắn ta.
Thế là, nam tử gầy gò tận lực khống chế tốc độ, đi chậm lại, không nhanh không chậm, đi về phía thành nam.
Lò hỏa táng thành bắc, thành tây đã được hắn ta thăm hỏi rồi, thành đông thì lại có tên bệnh thần kinh này, vậy thì chỉ còn lại lò hỏa táng thành nam.
Ước chừng nửa nén nhang thời gian trôi qua, hắn ta đã đi được hơn hai dặm, cuối cùng thì cũng thở phào một hơi, thầm nghĩ tên kia đúng thật là đã tha cho mình.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có một thứ gì đó “bụp” một cái, rơi xuống rừng cây sau lưng cách hắn ta không xa, rất nặng, cảm giác giống như là mặt đất đều nảy lên một cái.
Nam tử gầy gò lo lắng không yên, vội vàng trốn sang một bên.
Nhưng qua một lúc lâu cũng không có một động tĩnh nào khác, nam tử gầy gò chần chừ một lát, đi về phía đó.
Kết quả, đi đến đó, vừa nhìn một cái chính là bốn mắt nhìn nhau.
Tên tâm thần kia ở đó, trong tay còn cầm một con vương bát lớn.
“Tại sao ngài lại ở đây?”
Nam tử gầy gò chỉ cảm thấy có một cơn gió lạnh thổi qua sau lưng, nghi ngờ hỏi.
“Ta ha ha ha, chính là đi hóng gió một chút mà thôi, mát mẻ mát mẻ.” Tần Hà cười, tỏ ra chất phác.
“Ngài đi hóng gió còn mang vương bát theo?” Nam tử gầy gò không thể tin được.
“Con vương bát này của ta cũng thích hóng gió, cho nên chúng ta liền đi cùng nhau.” Tần Hà cười nói.
“Thì ra là như vậy, vậy thì ngài cứ hóng gió tiếp, ta đi trước.” Nam tử gầy gò cảm thấy có điều gì đó không thích hợp cho lắm.
Tần Hà vội vàng khoát tay, “Được rồi, được rồi, ngươi đi đi, nhớ kỹ đừng đi nhanh quá nha.”
Nam tử gầy gò thở phào một hơi, quay người bước từng bước nhỏ nhanh chóng rời đi.
Tần Hà dõi mắt nhìn theo hắn ta đi xa, quay đầu hung hăng trừng đại vương bát trong tay một cái: “Trụ tử, ngươi con mẹ nó đánh lệch rồi!”