Chương 921: Đồng bệnh tương liên
Chương 921: Đồng bệnh tương liênChương 921: Đồng bệnh tương liên
Mấy ngày sau, đội ngũ trùng trùng điệp điệp lần nữa xuất phát.
Tần Hà vẫn nằm trong xe bò, bắt chéo hai chân, ngón chân cái lắc trái lắc phải.
Đoàn người thú, ngồi bò cưỡi bò, điều khiển bò điều khiển bò.
Ngụy Vũ cưỡi trên một thớt ngựa cao lớn, song hành cùng xe bò, tâm trạng rõ ràng không tồi, sáng sủa giống như bầu trời linh ngữ quốc này vậy.
Phía sau xe bò là đôi thi khôi khiêng kiệu.
Phía trên kiệu là hồ lô tử kim cao một trượng, nửa phần trên còn bao bọc một cái nồi tròn đen kịt.
Đòn khiêng nguyên bản ngang thẳng, giờ phút này lại rõ ràng trầm xuống.
Dưới chân đôi thi khôi, cũng là một bước một dấu chân.
Tiền Vô Lượng bên cạnh nhìn mà có cỗ xúc động muốn đánh người.
Cái tên Ngụy Vũ khốn kiếp kia, lại cho người khác mượn đôi thi khôi khiêng kiệu của mình!!
Khiêng cái gì không được, lại khiêng cái lò đồng này.
Phí bao nhiêu lực a, đòn khiêng cũng sắp gãy!!
Nếu là người khác, có nói thế nào Tiền Vô Lượng cũng nhất quyết không chịu, nhưng người mượn kiệu hiện tại, lại là Thanh Ngưu Tiên.
Cái này móa nó - - Chỉ có thể giương mắt nhìn.
Có điều giờ phút này, đồng bệnh tương liên không chỉ có ông ta, còn có Vương Thiết Trụ. Vào lúc đội ngũ đi ngang qua một căn nhà gỗ nhỏ, cảm xúc muốn đánh người của Vương Thiết Trụ đã hoàn toàn vượt trên Tiền Vô Lượng.
Đó là một căn nhà gỗ nhỏ mới tỉnh, rất nhỏ, nhưng sạch sẽ gọn gàng, hơn nữa vừa liếc mắt một cái liền có thể thấy rõ bên trong, trên vị trí thượng thủ đặt một bức tượng khắc gỗ Thanh Ngưu tiên nhân cũng là mới tinh, đã có dấu vết khói lửa.
Còn có một đám dân bản địa quỳ gối bên cạnh nhà gỗ nhỏ, người sợ hãi, người kính sợ quỳ gối đưa tiễn đội ngũ rời đi.
Đây là miếu Thanh Ngưu tiên nhân mà Ngụy Vũ mới dựng lên.
Bày ra rõ ràng!!
Vương Thiết Trụ nhìn mà giận không chỗ phát tiết.
Ngụy Vũ cái hàng chết tiệt này, một nơi lớn như cái rắm, chim không thèm ¡, còn xây dựng miếu??
Mới có thể lấy được mấy cái công đức chứ?
Không cẩn thận không chú ý một chút, đã bị con hàng ẻo lả này vượt mặt.
Đám dân bản địa này, có gian nhà tranh ở đã là không tệ, vậy mà tên kia dựng hẳn một căn nhà gỗ nhỏ, phía trên còn quét sơn, ngay cả tượng thần ở bên trong, cũng được điêu khắc tinh xảo.
Nếu những thứ này do đám dân bản địa này làm, Vương Thiết Trụ nó sẽ ăn phân trước mặt mọi người.
Còn có đám dân bản địa này, trong vòng vài ngày đều đã mọc ra đầu lưỡi như kì tích.
Ngụy Vũ đây là hạ bao nhiêu vốn liếng a.
Còn có vị trí này, chọn nơi nào không chọn, hết lần này đến lần khác lại chọn ngay ven đường đội ngũ di chuyển qua, tâm mắt khoáng đạt, từ xa xa đã có thể trông thấy.
Lại phí hết bao nhiêu tâm tư?
Vương Thiết Trụ quả thực là dao nhỏ đâm mông, trợn mắt hiểu ra.
Nhưng nó cũng không thể không thừa nhận, cái tên Ngụy Vũ khốn kiếp kia, rất biết làm việc.
So sánh lên, cmn mình thật sự thành đầu bếp.
"Ôi chao, người khác đã xây dựng xong miếu rồi kìa." Lúc này, Lamborgh lại mở miệng chọc ngoáy nỗi đau, quay đầu nhếch miệng nở nụ cười với Vương Thiết Trụ, khoe hàm răng bò.
"Kéo xe của ngươi đi, không ai coi ngươi thành kẻ câm điếc mù lòa đâu." Vương Thiết Trụ lườm nó một cái.
"Cắt -" Lamborgh quay đầu, sau đó lại nhìn về phía Ngụy Vũ, nói: "Tiểu tử, Ngưu gia ta xem trọng ngươi."
"Làm chuyện lỗ vốn chẳng được ích lợi gì, có bao nhiêu dã nhân chứ." Vương Thiết Trụ không phục nói, bởi vì vừa rồi nó thoáng thấy, Tần Hà rõ ràng đã ngồi dậy, nhìn một chút sau đó mới nằm xuống tiếp.
Nhưng mà Ngụy Vũ lại tràn đầy tự tin nói: "Tín ngưỡng là một hạt giống, trồng xuống liền sẽ mọc rễ nảy mầm, nơi nây hai dòng nước giao hội, đất đai màu mỡ, cộng thêm đường qua lại đã mở ra, tương lai có thể trở thành cửa ngõ Nam Thiệm bộ châu tiến vào tây vực, sẽ náo nhiệt lên, bỏ một chút vốn như vậy thì tính là gì.
"Ngươi..." Vương Thiết Trụ lập tức bị phản bác lại đến á khẩu, bởi vì nó căn bản không hề suy nghĩ đến tầng sau. Mặc dù đây có khả năng rất lớn là Ngụy Vũ đang khoái tác, đều là nói dóc linh tinh, hắn chính là muốn thể hiện.
Nhưng... Nếu tiếp tục phản bác xuống, lại có vẻ mình không có bố cục cùng tâm mắt.
Đây chính là chỗ lợi hại của nghệ thuật nói chuyện.
'Xem ra cần phải tìm cơ hội để gia đi mới được, không thể suốt ngày xen lẫn cùng Ngụy Vũ ở một chỗ, bằng không vị trí đệ nhất môn đồ Thanh Ngưu thật khó giữ được. ' Trầm mặc một lát, Vương Thiết Trụ thâm hạ quyết tâm.