Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 920 - Chương 920: Ngụy Tiểu Hắc

Chương 920: Ngụy Tiểu Hắc Chương 920: Ngụy Tiểu HắcChương 920: Ngụy Tiểu Hắc

Tần Hà sửng sốt, lập tức rời khỏi không gian nê cung, dùng thần thức bao phủ toàn bộ doanh địa.

Rất nhanh, Tần Hà đã khóa chặt vào lều vải Ngụy Vũ ở, ánh sáng rực rỡ nhàn nhạt thần tính chỉ Tân Hà có thể nhìn thấy vừa vặn lóe lên một cái rồi biến mất.

Thấy cái này, Tân Hà lại lân nữa mở mắt ra, khóe miệng hơi hơi giương lên.

Ngụy Vũ này, gân đây càng nhìn càng thuận mắt.

Lật mở cuốn sổ nhỏ thần kỳ, Tân Hà nhanh chóng nhìn lướt qua mười trang tìm kiếm.

Cuối cùng, giữa những lời cầu nguyện chi chít dày đặc, Tần Hà tìm được một lời cầu nguyện duy nhất thuộc về Linh Ngữ Quốc này.

Người cầu nguyện: Ngụy Tiểu Hắc.

Nội dung: Hắc tác cáp -

Tần Hà nhìn mà ngây ngẩn cả người, trái xem phải xét, nhìn lên nhìn xuống, qua hồi lâu vẫn không hiểu ba chữ này là có ý gì.

Sau mấy lần nhẩm đi nhẩm lại, Tân Hà mới đoán được ý nghĩa của ba chữ này: Biết nói chuyện.

Lại thêm cái tên người cầu nguyện, Ngụy Tiểu Hắc.

Xác xuất lớn là người câm điếc nào đó mất đi đầu lưỡi, cũng không biết Ngụy Vũ làm gì hắn, vậy mà biết mở miệng cầu nguyện.

Cái tên này rõ ràng là vừa mới được đặt. Lắc đầu, nể tình đây là tín đồ đầu tiên của mảnh đất tây vực này, Tân Hà trực tiếp biu - một gói phần thưởng ngôn ngữ đi qua.

Mở miệng nói chuyện mà thôi, không phải kỹ năng cũng không phải công pháp, lại thêm chút lý giải về ngôn ngữ, tổng cộng đến cũng chỉ là một thứ mang tính kinh nghiệm nho nhỏ, gần như là không tiêu hao không đức.

Sau đó Tần Hà lại trầm ngâm một hồi, lại biu - đi qua hai thứ, một là é Kỹ thuật trồng lúa mì ) , một là é Chăm sóc lợn nái sau sinh ) .

Nơi này có hai dòng nước chảy qua, đất đai phì nhiêu màu mỡ, nếu không vì náo loạn linh dị, có thể đủ cung cấp nuôi dưỡng một quốc gia cỡ nhỏ.

Cuộc sống của những người ở nơi này cũng là bị tội, ai nấy cũng đều như que củi, gây đến trơ cả xương.

Cây lương thực trong đất mọc lưa thưa giống như là cỏ đuôi chó, gốc có không không, nghề chăn nuôi bằng 0, cái gì cũng không có, có thể bắt hai con cá dưới sông bỏ vào trong hồ nước, cũng coi là làm ngư nghiệp.

Nếu đã như thế, vậy thì phát triển về nông nghiệp cùng chăn nuôi, việc quan trọng nhất là lấp no bụng trước.

Thanh Ngưu Đại Tiên, chính là giúp đỡ kịp thời như vậy đấy.

Quỳ cảm ơn đi. ...

"Ta... Ta biết... Nói nói nói... Nói chuyện -" Giờ phút này trong lều Ngụy Vũ, tiểu nam hài thổ dân ngạc nhiên nghe âm thanh mình phát ra, kích động đến mặt đỏ tai tía.

Im lặng không biết bao nhiêu năm, tiểu nam hài đừng nói đến ngôn ngữ, ngay cả thính giác cũng đều bị thoái hóa.

Vừa quỳ xuống bái lạy, lại kỳ tích trở nên giống như những "người lạ" này, mở miệng nói thành lời.

Trước kia, cậu nhiều nhất là "A ba a ba" phát ra mấy âm, sau đó khoa tay múa chân để giao tiếp.

"Thanh Ngưu Đại Tiên, chính là thần kỳ như vậy đấy, sau này ngươi phải dẫn dắt mọi người nơi này nhiều bái tiên, đại tiên sẽ tiếp tục phù hộ các ngươi." Ngụy Vũ thấy thế, hài lòng nở nụ cười.

Cái gì gọi là đệ nhất môn đồ Thanh Ngưu, xem đi, chính là như vậy đấy.

Tùy thời tùy chỗ truyền bá tín ngưỡng, mới xứng cái danh hào này.

Vương Thiết Trụ?

Chỉ là đầu bếp thôi.

Thu thập tín ngưỡng còn phải xem Ngụy Vũ, Vũ gia ta.

Thịt muỗi có nhỏ đi nữa, đó cũng là thịt.

"Vâng vâng vâng, cảm tạ ân nhân." Tiểu nam hài gật đầu liên tục, trải nghiệm gần nửa ngày qua, đã hoàn toàn lật đổ toàn bộ nhận biết về thế giới của cậu.

Những "người lạ" này, vô cùng thân kỳ.

"Ngày mai xây dựng miếu, không cần làm quá phức tạp, tìm một nơi tránh mưa đặt tượng thần vào là được, nhớ kỹ tìm thêm nhiều người đến bái." Ngụy Vũ căn dặn.

Tiểu nam hài gật đầu liên tục, lại nói: "Ân nhân, tiên nhân còn ban thưởng cho ta hai thứ khác."

"Hả?" Ngụy Vũ sửng sốt, cảm thấy bất ngờ.

"Gọi là Kỹ thuật trồng lúa mì ) và... Chăm sóc lợn nái sau sinh ) ." Tiểu nam hài vẫn rất hưng phấn, nói: "Thật thần kỳ, ta chưa bao giờ biết được rằng làm ruộng còn có nhiều phương pháp như vậy, còn có heo nái, không ngờ lại có thể nhốt heo rừng lại nuôi ăn."

Ngụy Vũ vừa nghe, sắc mặt lập tức trở nên có chút cổ quái.

"Ân nhân, ngài làm sao vậy?" Tiểu nam hài hỏi, cậu vừa mới lĩnh ngộ ngôn ngữ, cảm thấy nói chuyện vô cùng thần kỳ, cho nên miệng cũng liền sống động chút ít.

"Không có gì, ta chưa từng trồng lúa mì, nhưng chăm sóc lợn nái sau sinh kia... Khụ khụ khụ, từng nghe qua, nghe qua... Ngụy Vũ nói.

"Ân nhân cũng biết chăm sóc lợn nái sao?" Trong mắt tiểu nam hài lóe ra tia tò mò.

"Không phải ta đã nói rồi sao, chỉ là nghe qua, không biết không hiểu, cái loại thấp hèn... Ách, cái nghề phàm tục này, ta thân làm người tu tiên, làm sao liên quan đến nó." Ngụy Vũ phủ nhận.
Bình Luận (0)
Comment