Chương 923: Thắng hiểm một bậc
Chương 923: Thắng hiểm một bậcChương 923: Thắng hiểm một bậc
"Ông +!"
Đúng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên đại phóng kim quang.
Một phật thủ khổng lồ chậm rãi ngưng tụ thành hình, sau đó một chưởng vỗ xuống.
Cẩn thận nhìn kỹ, phía trên đám mây, còn ngưng tụ một tôn Thần Phật hơi hư ảo, Thần Phật ngồi đoan tọa trên đám mây, miệng tụng niệm Phạn âm.
Phật uy huy hoàng từ trên trời giáng xuống, giống như sơn nhạc.
"Đậu móa - Ngụy Vũ phóng đại!!" Ma Phi chỉ vào một điểm đen nhỏ phía trên Phật thủ thốt lên.
"Lại bị hắn vượt qua." Vương Thiết Trụ lập tức vỗ đùi, nó nguyên bản còn đang suy nghĩ xem có nên đi lên giúp đỡ một chút hay không.
Kết quả ý nghĩ vừa ra, Ngụy Vũ đã xuất thủ rồi.
Vương Thiết Trụ lập tức cảm thấy, mình lại bị áp chế thêm lần nữa.
Cái tên ẻo lả này, thế nào cũng muốn đi nhanh hơn mình một bước?
"Sinh dương chi khí thật nông đậm." Viên hầu già nói một câu.
Giờ phút này bên trên kim quang chói mắt, toàn bộ điểm đen nhỏ kia đều được sinh dương chỉ khí bao trọn, đó là một đám nguyên khí biến ảo đủ màu: đỏ tía, xanh biếc, trắng muốt, cảm ứng qua, đó không phải là một người, mà là một chùm sinh mệnh dồi dào.
"Lấy khí bổ uy, không tồi -" Tân Hà khẽ gật đầu.
Cửu dương công của Ngụy Vũ, đã tiến dân từng bước tới gần đại thành, đại quan Đạo cung đã ở trong tâm tay.
Uy thế như vậy, tự nhiên kinh động đến cự hổ phía dưới, bản năng nó muốn chạy trốn, lại phát hiện cơ thể mình như bị cả dãy núi đè nặng, hoàn toàn không thể chạy đi.
Nó chỉ có thể gào thét một tiếng, há miệng phun một cái, tức thì như là mở ra cửa địa ngục.
Vô số linh hồn từ trong miệng nó mãnh liệt lao ra, tru lên nhào về phía Phật chưởng.
"Thật nhiều ma cọp vồ, quả nhiên là yêu ma." Vương Thiết Trụ nheo mắt, nói: "Con hổ này còn nghẹn đại chiêu chưa phóng ra."
Tần Hà híp híp mắt, điểm này thực sự cũng ngoài dự kiến của Tần Hà.
Cự hổ bị vây giết, mặc dù không rơi vào thế hạ phong, nhưng giống như là voi chiến bầy ong, là khẳng định là bị ăn chút thua thiệt, trên người vết thương chồng chất, có thể nói là đẫm máu.
Luận theo lẽ thường, yêu thú đã sớm dùng ra át chủ bài, hoặc là kết thúc chiến đấu, hoặc là chạy trốn, vậy mà nó còn giữ lại đại chiêu.
Con thú này, dường như còn có mưu đồ.
Vô số ma cọp vồ phô thiên cái địa, hướng về phía Phật thủ to lớn đánh tới.
Vậy mà uy thế còn nhất thời vượt qua Phật thủ.
"Đạo cao một thước, ma cao một trượng!" Sắc mặt Ngô Đức hiện lên vẻ kinh hãi, nói: "Sinh linh dưới miệng ma hổ này, toàn bộ đều hóa thành ma cọp vồ."
Cái gọi là ma cọp vồ, là một loại ác linh, chết bởi miệng hổ, hóa thành ác linh tiếp tục cung cấp hổ điều động. Nối giáo cho giặc, chính là nói ý này.
Cự hổ này không biết đã giết chóc bao nhiêu sinh linh, oán khí ngập trời, che đậy cả một vùng trời.
"Ông!"
Phật chưởng rơi xuống, giống như một vầng mặt trời chói lóa, chiếu xạ vô số ma cọp vồ đang gào thét trở thành hư vô.
Nhưng mà lượng biến dẫn đến chất biến, bất kể có bao nhiêu ma cọp vồ hóa thành hư vô, thì số lượng ma cọp vồ điên cuồng tru lên vẫn dường như không có giảm bớt.
"Âm ầm..."
Phật thủ và vô tận ma cọp vồ va chạm.
Giữa thiên địa chỉ còn một mảnh kim quang chói mắt, còn có một mảnh bóng tối vô tận.
Trong mơ hồ có thể thấy Phật thủ xuyên qua bóng tối, và sau đó chính là trời đất mù mịt, toàn bộ đại địa đều rung động kịch liệt, thủy triều nguyên lực giống như là biển gầm sóng thần khuếch tán ra ngoài, quét sạch tất cả.
Quan sát từ trên cao, mảnh bóng tối mịt mù kia đã biến mất không thấy.
Nơi cự hổ đứng, đã biến thành một hố to có hình năm ngón tay.
Cự hổ nằm ở chính giữa, da tróc thịt bong, sau lưng nổ tung ra một lỗ lớn, xương trắng lạnh lẽo đan xen như răng lược.
Bụi đất chậm rãi rơi xuống, đất trời dân dần quy về sáng trong, Ngụy Vũ đứng ở rìa hố sâu, tay áo phấp phới, lại là lòng còn sợ hãi.
Như Lai Thần Chưởng, từ trước đến giờ đều không có gì không thuận, lần này quyết đấu lại suýt nữa đã bại. Phật chưởng cường lực trấn áp, thắng hiểm một bậc.
Mà đây vẫn còn chưa phải là kết thúc.
"Gào!"
Cự hổ bị thương nặng đột nhiên mở bừng mắt, bốn chân bật nhảy lên, bay nhào hướng về phía Ngụy Vũ.
Cứ việc Ngụy Vũ đã có đoán trước, nhưng cũng không ngờ rằng cự hổ lại phản kích nhanh như vậy, sắc mặt đại biến, chân điểm một cái, cấp tốc né tránh.
"Bành!"
Hai trảo cự hổ vồ hụt, đánh thủng hố lớn.
Ngay vào lúc nó đang dự định truy kích, nó chợt phát hiện ở bên khóe mắt của mình, dường như có thứ gì đó màu trắng.
Trắng như tuyết, quanh quẩn sát khí nhàn nhạt.
Cảm giác nguy hiểm khiến nó theo bản năng dừng lại một chút, liếc nhìn qua.
Chính là cái dừng lại liếc nhìn này, còn không đợi nó kịp phản ứng, thì trong chỗ sâu đồng tử nó đã phản chiếu ra một cái vuốt màng sắc bén cực tốc phóng đại.
"Bành!"
Vuốt màng không lớn, thậm chí là rất nhỏ, nhưng cự hổ lại cảm thấy mình như bị một con heo rừng vương đụng trúng, trời đất quay cuồng.
Đó là lúc nó còn rất nhỏ, chỉ nhỏ chừng một con mèo con, nó đã bị một con heo rừng vương mạnh mẽ đâm tới khiến nó suýt nữa bỏ mạng. Cảm giác xung kích đó, thường xuyên làm nó bị giật mình tỉnh giấc, cả đời khó quên.
Trong lúc trời đất quay cuồng, nó loáng thoáng nhìn thấy một thứ màu trắng vàng dán trên mặt mình.
Cảm giác hơi ấm, như là óc -