Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 924 - Chương 924: Xốc Đỉnh Đầu Ngươi

Chương 924: Xốc đỉnh đầu ngươi Chương 924: Xốc đỉnh đầu ngươiChương 924: Xốc đỉnh đầu ngươi

"Gào -"

Cự hổ lần nữa gầm rú một tiếng, có điều lần gầm rú này đã là suy yếu bất lực, thậm chí là đã thành rên rỉ.

Lực lượng nhanh chóng rút đi khiến nó lắc lư chao đảo, trước khi thi thể ngã xuống, ý thức nó đã bị tăm tối cắn nuốt trước một bước.

Giờ phút này cái đầu to lớn của nó giống như là trái dưa hấu bị một búa lớn đập xuống, vỡ nát, đỉnh đầu đều bị đánh bay.

Thương thế quá nặng đã không cho phép nó dư lực vùng vẫy.

"Oa - -"

"Shhh...'

Một màn này trực tiếp khiến đám người tận mắt nhìn thấy hít sâu một hơi, mỗi người đều mở to đôi mắt của mình, không dám tin tưởng.

Ngay cả Ngụy Vũ, cũng là ngàn vạn con lạc đà Alpaca phi nước đại chạy qua.

Hắn tốn bao nhiêu công sức dẫn theo đám người Thiên Tru Phủ vây đánh cự hổ, sau cùng mở ra đại chiêu khiến bản thân hao hết, cũng chỉ làm cự hổ bị thương.

Con chồn trắng nhỏ này, vừa tát một móng vuốt đã xốc bay đỉnh đầu cự hổ.

Chiến lực như vậy, vượt xa ước tính của hắn.

Dưới trướng Tần Hà, hắn biết Vương Thiết Trụ cùng con bò là tương đối mạnh, hắn cũng biết rõ con chồn trắng nhỏ kia rất mạnh, khí tức Đạo cung cảnh không gạt được.

Nhưng Ngụy Vũ chưa từng thấy con chồn trắng nhỏ này ra tay, ngay cả khi bao vây Thiên Tru Phủ, con chồn trắng nhỏ này cũng là ở một bên xem kịch.

Đây là lần đầu tiên.

Một lần!

Đã đủ khiến cho Ngụy Vũ chấn động!

Không hổ là yêu thú Tần Hà luôn ôm trong lòng vuốt lông, móng vuốt nhỏ kia cũng quá có lực rồi.

"Đậu móa -'

"Điêu tỷ đỉnh chóp!

"Điêu tỷ còn không lớn bằng ngươi nhỉ?"

"Không mượn ngươi xen vào."

Không riêng gì đám người Thiên Tru Phủ, ngay cả đám Vương Thiết Trụ, Lamborgh cũng đều bị chấn động, rối rít lên tiếng kinh hô.

Móng vuốt kia, nhìn như thường thường không có gì lạ, hiệu quả lại hết sức kinh diễm, cùng Như Lai Thần Chưởng đại khí bàng bạc của Ngụy Vũ tạo thành đối lập rõ ràng.

Mà Tiểu Điêu vào giờ khắc này lại chẳng thèm để ý đối với chấn động mà mình tạo ra, sau khi đập bay cự hổ, nó nhảy lên thi thể cự hổ, móng vuốt nhỏ mò mẫm bên trong cái đầu vỡ của cự hổ một chút, mò ra một viên tinh thạch màu xanh biếc từ bên trong, xoay người chạy về phía Tần Hà.

Từ đầu đến cuối, nó chẳng thèm liếc mắt nhìn Ngụy Vũ lấy một cái.

Ngụy Vũ lập tức cảm thấy, lòng tự tôn của mình "bành" một tiếng, vỡ nát thành từng mảnh nhỏ.

Móa, bị coi thường.

Tốc độ Tiểu Điêu qua lại cực nhanh, chớp mắt một cái đập bay cự hổ, chớp mắt một cái lại trở vê trước mặt Tần Hà.

Chân trước bưng lấy viên tinh thạch màu xanh biếc kia, đưa cho Tần Hà.

Tần Hà nhận lấy đánh giá, thỏa mãn gật đầu.

Thú tỉnh hoàn thành thể, độ tinh khiết cao hơn yêu thú ngang cấp với Đạo cung cảnh không chỉ một bậc.

Óng ánh trong suốt, tỏa ra ánh sáng lung linh, không có sắc sai, kích thước to chừng nắm đấm.

Đặt ở Nam Thiệm bộ châu, yêu thú Đạo cung cảnh đừng nói kết ra thú tinh có độ tinh khiết tốt như vậy, rất nhiều vẫn còn là nội đan, ngay cả một góc thú tinh cũng không bằng.

Niết tay một cái, thú tinh bị bẻ vỡ một góc, Tần Hà thuận tay ném vào trong miệng.

Nhai nhai, giòn, như là đậu tằm không bỏ muối, vẫn nhạt, nhưng chung quy là có chút mùi vị.

Tiểu Điêu ngẩng đầu tròn nhỏ nhìn quai hàm Tần Hà, trong đồng tử tròn xoe lộ vẻ khát vọng, còn không tự chủ liếm liếm cái lưỡi màu hồng.

"Ngươi cũng muốn ăn?"

Tần Hà sửng sốt, sau đó lại gật đầu, bẻ ra một mảnh lớn chừng hạt gạo, suy nghĩ một chút, lại bẻ thành hai nửa, đặt xuống trước mặt Tiểu Điêu, dặn dò: 'Ăn thử một chút trước, không thể ham nhiều."

Tiểu Điêu lại gần ngửi ngửi, bỏ nửa "hạt gạo" vào miệng. Nhai nhai, loáng thoáng còn có thể nghe được tiếng "hạt gạo" rôm rốp kêu vang.

Một màn này, lại khiến cả đám bên cạnh kinh hãi đến trợn mắt há hốc mồm lần nữa.

Vương Thiết Trụ: "O-o "

Lamborgh: "o "
Bình Luận (0)
Comment