Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 934 - Chương 934: Ba Năm Của Hôi Mễ Khâu

Chương 934: Ba năm của Hôi Mễ Khâu Chương 934: Ba năm của Hôi Mễ KhâuChương 934: Ba năm của Hôi Mễ Khâu

Cả người Hôi Mễ Khâu chấn động, chậm rãi xoay người lại, dùng vẻ mặt khó có thể tin nhìn Tần Hà: "Ngươi... Ngươi là ai?"

Hôi Mễ Khâu có tên, nhưng không có ai biết tên nó là gì.

Đặc biệt tại tòa Sào thành này, nó được gọi là "Chuột chết""Chuột già", Chuột lùn", ... Nhưng không có ai gọi nó là Hôi Mễ Khâu.

Thậm chí, ngay cả bản thân nó cũng sắp quên mất cái tên này.

Nó xoay người, nhìn thấy một tên huyết nha trẻ tuổi sống lưng thẳng tắp đứng ở sau lưng mình, đang mỉm cười nhìn mình.

"Gia, là ngài sao?”

Giọng nói Hôi Mễ Khâu nhiễm lên một tia run rẩy, hình dạng có thể biến đổi, nhưng nét mặt và khí chất trong vô hình là rất khó biến đổi, người quen thuộc liếc mắt một cái liền có thể nhìn xuyên.

"Là ta."

"Ba năm rồi, ta... ta cuối cùng cũng gặp được ngài rồi." Nhận được câu trả lời khẳng định của Tần Hà, Hôi Mễ Khâu liền nghẹn ngào, trực tiếp rơi nước mắt, chạy tới ôm lấy chân Tần Hà gào khóc.

Nhìn Hôi Mễ Khâu dưới chân, Tần Hà lập tức có chút dở khóc dở cười.

Nhìn bộ dáng này của nó, hẳn lại đã phải chịu không ít tủi thân.

Trước kia ở Kinh đô Đại Lê Đông thổ, nó đường đường là chuột yêu thống lĩnh, không dám nói có bao nhiêu trương dương, nhưng cũng là cường yêu một phương, hiện tại lăn lộn đến thành dáng vẻ này, thật sự là có chút thảm.

"Đứng dậy đi, chúng ta mình một nơi nói chuyện." Tân Hà đỡ nó dậy. Qua một lát sau, trong một quán ăn, Hôi Mễ Khâu câu nệ uống xong một chén rượu, kể vê những gì nó đã trải qua.

Sau khi từ Đông thổ tiến vào thế giới này, Hôi Mễ Khâu liền phát hiện mình đã bị lạc đàn, tách ra khỏi đám người Tần Hà, rơi xuống mảnh đại hoang nguy hiểm không biết tên.

Trải qua cửu tử nhất sinh, Hôi Mễ Khâu mới đi đến được tòa yêu thành duy nhất trong vùng rộng lớn không biết bao nhiêu dặm.

Sào thành!

Gần như nó phải bán sạch toàn một những vật đáng tiền trên thân mới đổi được vé vào cửa tiến vào thành.

Bởi vì Hôi Mễ Khâu hoàn toàn không dám ở bên ngoài, đại hoang cực kỳ nguy hiểm, thực lực của nó xa không đủ chèo chống để nó hành tẩu giữa đại hoang này.

Tất cả mọi thứ có thể động ở ngoài thành, từ yêu thú, cây cối, dây leo ma hóa, đến các loại độc trùng, độc chướng đều có thể gây uy hiếp trí mạng cho nó.

Sau khi tiến vào tổ thành, Hôi Mễ Khâu trên người không có đồng nào, mặc dù ở phương diện an toàn đạt được sự bảo vệ nhất định, nơi muốn sống ở nơi này, trước tiên phải có tiền.

Không có tiền, sẽ bị đuổi ra ngoài.

Sào thành có thể thu nhận kẻ nhỏ yếu, nhưng tuyệt đối không thu nhận kẻ nghèo túng.

Hôi Mễ Khâu chỉ có thể đi ăn trộm, nhưng việc này suy cho cùng thì không phải kế sinh nhai lâu dài, một khi bị vệ đội huyết nha phát hiện, nó sẽ bị xử tử hình. Sau khi trộm được một chút tiên vốn, Hôi Mễ Khâu lựa chọn giống như các yêu loại nhỏ yếu khác, buôn bán dạo trên đường.

Nó bắt đầu bán kẹo hồ lô.

Thứ nhất là kẹo hồ lô có giá vốn thấp, mua có thể làm, làm có thể bán, còn có tính lưu động không cần phải tranh đoạt địa bàn với các yêu loại khác.

Thứ hai chính là vì Tần Hà.

Lúc còn ở Đông thổ, chỉ có hai thứ có thể hấp dẫn được Tần Hà, một là nghe hát, một chính là kẹo hồ lô.

Đã từng, chỉ khi hét to rao hàng bán kẹo hồ lô, Hôi Mễ Khâu mới có thể xoa dịu lo nghĩ trong lòng, dù là thế giới này vô cùng rộng lớn, mà tiếng rao của nó không thể truyền xa hơn trăm bước.

Nhưng suy cho cùng, đó chính là hy vọng mà phải không?

Không có cách, tuy nó là yêu loại có thể đột phá cấm chế giác tỉnh hóa hình ở thời đại mạt pháp, nhưng so với sóng bên cạnh thì nó yếu hơn rất nhiều.

Lại thêm ở dưới tình huống mất hết toàn bộ tư nguyên, cho dù là có tích lũy chuẩn bị lâu dài bạo phát một lần, thì nó cũng chỉ có thể đi tới Dũng tuyền cảnh sơ kỳ.

Trình độ này còn thiếu rất nhiều mới có thể tự vệ.

Không nói đến tộc đàn huyết nha, chính là đám yêu loại tâng dưới chót cùng ở Sào thành mưu sinh, đều có thể bắt nạt nó.

Rơi xuống tầng chót, uy hiếp đáng sợ nhất không phải tới từ thượng tâng, mà là đấu đá và tranh đoạt đến từ cùng giai tâng. Vì thế Hôi Mễ Khâu đã phải chịu không ít đau khổ, bị dọa dẫm, bắt chẹt, bị ẩu đả, xua đuổi... Thường xuyên bụng ăn không no, vết thương chồng chất, ngủ ở đầu đường.

Áp bức và lăng nhục trong lúc đó là nhiều vô số kể, thậm chí còn có nhiều lần suýt chút nữa bỏ mạng.

Cũng may mắn là việc mua bán kẹo hồ lô tiền vốn nhỏ này ở Sào thành vẫn là thứ mới lạ, chỉ có một mình nó làm.

Mỗi lần kiếm được tiền, Hôi Mễ Khâu luôn luôn tìm mấy nơi giấu đi tiền mua đường cùng tiền mua sơn tra, đề phóng sau khi mình bị cướp sạch, còn có thể "vực dậy một lần nữa'".

Nơi đây xua đuổi liền đi nơi khác, qua một đoạn thời gian lại trở lại, đánh du kích.

Tình huống cả tiền cả hàng đều bị cướp đi như vậy, nó đã phải chịu rất nhiều lần, quả thực là dựa vào sự khôn khéo của bản thân cùng với phòng ngừa chu đáo mà giấu tiền đi, nó mới kiên trì được tới hôm nay.

Nhưng cuộc sống của nó càng ngày càng không dễ chịu.

Cái thứ kẹo hồ lô này đã bị không ít yêu loại để mắt tới, bắt chước cũng rất đơn giản, hiện tại ở mấy nơi trong thành đã xuất hiện người cạnh tranh rồi.

Phạm vi nó có thể mua bán bị cắt chém, càng ngày càng bị thu nhỏ.

Trận cướp đoạt ngày hôm nay gần như đã đẩy Hôi Mễ Khâu vào tuyệt cảnh một lần nữa.

Nhưng mà vận mệnh xem trọng, vô cùng thần kỳ.

Vào thời điểm gian nan vô vọng nhất này, Tần Hà thật sự đã thông qua tiếng rao hàng bán kẹo hồ lô tìm được nó. Vào khoảnh khắc xác định là Tần Hà, dù là Hôi Mễ Khâu thành tinh đã rất lâu cũng không khỏi gào khóc.

Đối với nó mà nói, ba năm qua quá khó khăn.

"Tên Hắc Sào kia lai lịch gì?" Tần Hà hỏi.

Vừa nghe được câu hỏi này, Hôi Mễ Khâu đã đổi sắc mặt ngay lập tức, nhỏ giọng nói: "Gia, tên Hắc Sào kia là một trong tám đại bộ tướng của Thánh tử huyết nha tộc, chính là bá chủ một phương tại Sào thành này, thực lực thì càng kinh khủng, đã đạt đến Đạo cung cảnh, không ai dám trêu chọc."

Trong lúc nói chuyện nó cảm ứng khí tức của Tần Hà một chút, chỉ có thực lực Dũng tuyên cảnh hậu kỳ, thế là nó lại vội vàng nói: "Ta không sao, chỉ là một ít kẹo hồ lô cùng với một ít bí ngân tệ mà thôi, không phải chuyện lớn gì, ta... ta đã quen rồi."

"Không phải chuyện lớn? Nhưng ta lại cảm thấy rất lớn đấy.' Tần Hà lắc đầu, mặc dù Hôi Mễ Khâu ở bên cạnh mình luôn là ở ngoài rìa, nhưng đánh chó cũng phải xem mặt chủ chứ.

Mấu chốt nhất là, không có kẹo hồ lô ăn!!

Thật quá đáng!

"Gia, ta thật sự không sao, tên Hắc Sào kia, nhưng... là Đạo cung cảnh, hơn nữa sau lưng hắn ta còn có Thánh tử của Huyết nha nhất tộc." Hôi Mễ Khâu nhấn mạnh, Đông thổ chung quy là thế giới mạt pháp, tiến vào đại hoang Thâm Uyên này, cho dù là gia thì cũng phải cẩn thận, tuyệt đối không thể trêu chọc cường giả.

Dũng tuyền cảnh hậu kỳ, chỉ cao hơn nó có hai bậc nhỏ mà thôi.
Bình Luận (0)
Comment