Chương 946: Hương vị bình thường
Chương 946: Hương vị bình thườngChương 946: Hương vị bình thường
"Gia, chúng ta làm sao bây giờ?" Hôi Mễ Khâu dò hỏi.
"Các ngươi tiếp tục đợi ở Sào thành, chờ ta quay về." Tần Hà từ từ mở mắt, bởi vì hắn chợt phát hiện, vị trí của mục tiêu xác định lại đột nhiên trở nên rõ ràng.
Ngay tại phía trên cự mộc chính giữa nhất Sào thành, hơn nữa còn là càng lúc càng rõ ràng.
"Nhưng... Bọn chúng đã bắt đầu kiểm tra toàn diện, chúng ta rất khó tránh khỏi, kiểm tra lại bắt đầu từ những kẻ không thuộc tộc đàn huyết nha cho đến đào sâu ba thước." Hôi Mễ Khâu mặt mũi tràn đầy lo lắng nói.
Mặc dù sự cường đại của Tần Hà đã đổi mới sự nhận biết của Hôi Mễ Khâu một lần nữa, chỉ dựa vào tu vi Dũng tuyền cảnh, Tần Hà đã có thể định trụ Thường Thiên Nhai Đạo cung cảnh. Nhưng suy cho cùng thì đó cũng chỉ là một Đạo cung cảnh, một khi Huyết nha nhất tộc toàn diện phát động, đó chính là một đám Thần kiêu cảnh cộng thêm đại trận tộc khủng bố.
Trên phố thậm chí còn có lời đồn, huyết nha lão tổ đã bước vào Bỉ ngạn cảnh trong truyên thuyết.
Hôi Mễ Khâu thực sự khó tưởng tượng được, chỉ dựa vào một mình Tần Hà mang theo hai kẻ vướng víu, có thể chống chọi thắng Huyết nha nhất tộc không ai bì nổi.
Nhưng Tần Hà lại là dáng vẻ chẳng thèm bận tâm gì, điều này khiến cho Hôi Mễ Khâu có chút sốt ruột.
"Ngươi biến thành dáng vẻ người này, Tiểu Điêu lại biến thành ngươi, ít nhất có thể tránh thoát được một ngày, sau một ngày ta sẽ tới đón các ngươi." Tần Hà đứng dậy, biến hóa thành dáng vẻ của một thanh niên huyết nha tộc, còn thuận tay lấy trang phục, trường mâu, cung tiễn cùng bao đựng tên từ không gian dưới nách ra.
Chính là "Vu Nhàn" đang đứng gác trên cây cách Sào thành mấy trăm dặm.
Hôm nay là ngày Vu Nhàn nghỉ mộc, không trực ban nên không sợ bị lộ.
Tần Hà vừa mới dứt lời, Tiểu Điêu liền nhảy vào trong lòng hắn, cái đầu tròn nhỏ ngẩng lên, trong đôi mắt tràn đầy dò hỏi, ý là "nó cũng phải lưu lại nơi này sao?”
Tần Hà vuốt vuốt cái đầu nhỏ của nó, nói: "Ngươi cũng lưu lại, đi theo bên cạnh ta sẽ gặp nguy hiểm."
Lần này đi bắt hắc mang kia, không ra khỏi thành liên phải đánh với người của Huyết nha nhất tộc một trận, ra khỏi thành thì phiền toái hơn, một là Huyết nha nhất tộc có thể truy sát, hai chính là thiên kiếp.
Tần Hà có thể cảm ứng được, mình đã bị thiên cơ khóa chặt.
Một khi rời khỏi đại trận hộ tộc của huyết nha tộc, thiên kiếp liên sẽ đánh xuống ngay tức thì.
Bất kể là trường hợp nào cũng không thích hợp mang theo Tiểu Điêu cùng Hôi Mễ Khâu.
Lồng linh thú không thể thu vào không gian dưới nách, treo trong tay áo cũng không ổn lắm.
Càng quan trọng hơn là, lần truy kích này Tân Hà không mang theo xẻng hỗn độn, chiến lực giảm xuống một phần mười.
Độ an toàn suy giảm đi rất nhiều, xác suất thắng hạ xuống ít nhất năm phần trăm.
Quá nguy hiểm.
Sau đó Tần Hà lại dặn dò vài câu, sắc mặt đột nhiên hơi biến đổi, bởi vì hắn cảm ứng được, vị trí của mục tiêu xác định đã thay đổi, đang nhanh chóng hướng phía lối ra đại trận của Huyết nha nhất tộc mà đi.
"Nơi nguy hiểm nhất chính là nơi an toàn nhất, chờ ta quay về." Tần Hà ném xuống một câu, sau đó lắc mình một cái liên biến mất không thấy.
Không bao lâu sau Tần Hà đã đi đến lối ra, vệ sĩ huyết nha ở cửa đại trận đang trận địa sẵn sàng đón quân địch trông thấy Tần Hà, từng tên đều như lâm đại địch, điên cuồng cảnh báo.
"Gian tế giả mạo Hắc Sào ở đây!"
"Bắt lấy hắn!"
"Xông lên!"
Giờ phút này Tần Hà vẫn là mang dáng vẻ của Hắc Sào.
Sau một tiếng quát ra lệnh, một đám vệ sĩ tinh nhuệ ô ương ô ương đồng loạt xông lên, phóng tới Tần Hà.
Là một nơi canh giữ trọng điểm của Huyết nha nhất tộc, vệ sĩ nơi này yếu nhất cũng là Luân hải cảnh, không thiếu Đạo cung cảnh, thậm chí còn có hai vị trưởng lão ngăn cản ở chính giữa cửa trận.
Bước chân Tần Hà không dừng lại, chân nguyên trong cơ thể chỉ là hơi hơi chấn động, lập tức liền có một đợt sóng giống như dời núi lấp biển phóng tới bốn phương tám hướng.
"Oanh"
Mười mấy tên vệ sĩ vọt tới phía trước nhất trực tiếp bay ngược trở lại, hung hăng đánh tới bốn phương tám hướng, như là nổ mạnh.
Ngay cả hai tên trưởng lão trấn thủ cửa lớn cũng phải vội vàng chống lên chân nguyên hộ thể.
"Cuồng nhân phương nào, dám mưu đoạt bảo dược của Huyết nha nhất tộc ta, xưng tên ra, Vu Châu Tử lão phu không giết hạng người vô danh!"
Hai tên trưởng lão, một lão giả toàn thân chìm ngập trong huyết sắc mịt mờ, huyết châu nổi trên đỉnh đầu đang tản xuống từng từng tia từng sợi huyết mang vặn vẹo, liền như là rắn, trông vô cùng yêu dị; một cầm cốt trượng trong tay, đầu đội mào, chính là Vu Châu Tử cùng Hắc Vũ.
"Ngươi nói bảo dược là thứ này sao?" Trong lòng bàn tay Tần Hà lóe lên ánh sáng, một gốc thủ ô hình người màu vàng đất xuất hiện.
"Thủ ô ngàn năm!" Hắc Vũ trưởng lão vừa thấy lập tức bắn ra sát cơ, gầm thét: "Tặc tử, ngày này sang năm liền là ngày giỗ của ngươi."
"Vậy phải xem ngươi có bản lĩnh này hay không đã." Tần Hà cười cười, sau đó "răng rắc" một tiếng, đưa thủ ô ngàn năm đến bên miệng cắn một cái, mang vẻ trêu tức nói: "Bảo dược này, hương vị bình thường."
"A, tổn hại bảo dược, nhận lấy cái chết!"
"Ngươi nhất định phải chết!"
Nhìn thấy bảo dược bị cắn ngay trước mặt, Vu Châu Tử cùng Hắc Vũ giận dữ đến sùi bọt mép, gầm to một tiếng rồi đồng thời ra tay.
Nhưng mà còn không đợi cả hai hoàn toàn bộc phát, thân hình Tân Hà liền đã biến mất không thấy, thay vào đó là một tên vệ sĩ huyết y thân mặc huyết giáp.
Công kích còn chưa tới người, khí thế áp bách mạnh mẽ đã trực tiếp khiến nó miệng phun máu tươi, bay ngang ra ngoài.
Hai người thấy vậy vội vàng thu thế, sắc mặt đại biến, theo bản năng bọn họ xoay người nhìn về phía bên ngoài đại trận, chỉ thấy Tần Hà lúc này đang đứng bên ngoài nhai thủ ôm, còn hướng về phía bọn họ phun mảnh vỏ thủ ô, sau đó mới lắc đầu, hóa thành một đạo tàn ảnh phóng về phía chân trời.
"Di thuật?"
Lần này hai người càng thêm chấn kinh, quả thực là có chút phản ứng không kịp.
Di thuật, chính là đại bí Vu môn, sớm đã thất truyền không biết bao nhiêu năm tháng, hôm nay lại có thể tận mắt nhìn thấy, thực sự không thể tưởng tượng.
Trong mắt hai người bộc phát ra một vệt tham lam tột độ, đồng thời quát to một tiếng: "Đuổi theo!"