Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 95 - Chương 95 - Cưỡng Chiếm Không Phải Tình Yêu

Chương 95 - Cưỡng chiếm không phải tình yêu
Chương 95 - Cưỡng chiếm không phải tình yêu

Sáu bộ thi thể, nhiệm vụ khá nặng.

Tần Hà xem xét, nhiệt độ của ngọn lửa Thâm Uyên tương đối cao, lại thêm có đại vương bát thông gió, hắn dự định tăng số lượng lên, một lò đốt ba bộ thi thể, đốt hai lò là xong.

Thanh lý thi thể.

Nam tử gầy gò thiếu một cánh tay, Tần Hà lấy một khúc gỗ, khắc một cánh tay giả nối lên cho hắn ta, hơi xấu một chút nhưng cũng tốt hơn là không có. Nữ hung thi thì thân thể đầy đủ, nhưng là da khô quắt thối rữa, tìm một chút vôi bôi lên, khôi phục lại sắc mặt một chút.

Sau đó lại chọn một bộ thi thể cường tráng nhất trong bộ thi thể bình thường, khâu lại chỗ hở trên trái tim.

Thanh lý thi thể chỉ phụ trách việc bên ngoài thân thể có khuyết thiếu bộ phận nào hay không, còn nội tạng, lưỡi gì đó không thuộc về bộ phận bên ngoài, cho nên luôn không cần quan tâm đến, chỉ cần quỷ sai câu hồn có thể nhận ra người là được.

Như vậy, lò đầu tiên đã gộp đủ ba bộ thi thể, một lớn hai nhỏ.

Nhóm lửa đốt than đá, thông gió đốt xác, lại mời ngọn lửa Thâm Uyên ra, một ngày làm việc bắt đầu.

Đại vương bát ra sức kéo đẩy ống bễ, không khí tươi mới không ngừng tràn vào, ngọn lửa cháy bừng bừng.

Tốc độ đốt cũng không tệ lắm, nữ thi mặc dù đã thi biến, nhưng rốt cuộc vẫn là thi khôi nửa người nửa thi, mà độ cứng cũng không bằng thi thể Kỷ Vô Bệnh.

Tần Hà khâu lại lỗ hổng trên ba bộ thi thể còn lại, tiếp đó chính là thời gian chờ đợi.

Hai chữ, an nhàn.

Gối đầu, hai chân bắt chéo, chờ thu hoạch.

Đại vương bát cũng là không phải dầu hỏa của mình, không tiếc, nhiệt tình dội dầu lên thi thể, tốc độ đốt cháy lại tăng nhanh thêm một chút.

Sau hai canh giờ, Tần Hà thấy được kịch đèn chiếu cùng nữ hung thi.

Xem xong hồi thứ nhất, Tần Hà cầm lấy cây gậy đập liên tục bảy tám lần vào cái đầu còn chưa cháy hết của nam tử gầy gò, đập đến đầu của hắn ta vỡ nát.

Bốn chữ: Tội ác tày trời.

Nam tử gầy gò vốn có tên là Ngũ Tam Cừ, nghe tên liền biết, xuất thân từ nhà nông, trồng trọt làm ruộng thì cần nước, cho nên cha hắn ta mới đặt tên cho hắn là “Tam Cừ(1)”.

[Note (1): Cừ là mương nước, kênh mương.]

Phàm là trồng trọt, bất kể là có mưa thuận gió hòa hay không thì từ xưa đến nay, muốn dẫn nước vào đồng ruộng không phải là một chuyện dễ dàng.

Ở trong thôn, tranh cãi đánh nhau vì lấy nước đó là chuyện thường ngày.

Đây cũng là một trong những nguyên nhân chính khiến con người ở mảnh đất Đông Thổ này, từ xưa đã tôn sùng việc “nhiều con thì nhiều phúc”.

Người khác có nhiều huynh đệ, ngươi lại chỉ có một mình, ngươi tranh không lại người ta, người ta bắt nạt ngươi cũng không dám đánh trả, việc gì ngươi cũng bị xếp sau người ta.

Nước mưa dồi dào thì dễ nói, nếu là mưa không đủ thì chính là chết người.

Khi thôn Phùng Gia gặp hạn, việc tranh giành nước càng trở nên ác liệt, Ngũ Lương, cha Ngũ Tam Cừ, không có huynh đệ, độc môn độc hộ, căn bản là không giành được nước, cũng không dám tranh đoạt với người ta.

Cộng thêm ruộng trong nhà ông ta toàn là mấy thửa ở nơi vắng vẻ, cách nguồn nước xa nhất, mắt thấy hoa màu dần dần khô héo, ông ta cũng không có biện pháp nào.

Đừng nói dẫn nước, ngay cả ngươi đi gánh nước cũng có thể bị đánh.

Ngũ Tam Cừ thấy cha hắn ta cả ngày thở ngắn than dài, mặt ủ mày chau, quyết tâm muốn dẫn nước đến ruộng.

Càng nghĩ lại càng cảm thấy, đám cường nhân trong thôn này còn tồn tại ngày nào thì ngày đó nhà mình đừng mong lấy được nước, bởi vì chút nước trong nguồn kia vốn đã không đủ chia.

Vậy phải làm sao?

Giết chết đám người này.

Đúng, tên Ngũ Tam Cừ này chính là một kẻ hung ác như vậy, cha hèn nhát nuôi con hung ác.

Năm đó hắn ta chỉ mới bảy tuổi, đúng là trời sinh ác độc.

Ngũ Tam Cừ len lén chạy đến nhà lão địa chủ, nhặt lấy một ít gạo độc tẩm thuốc chuột, vụng trộm bỏ vào trong lu gạo của đám cường nhân kia, mặt không đỏ, tim không đập, tay không run.

Khá lắm.

Một đám cường nhân, trong cùng ngày chết hai, qua hôm sau chết ba.

Năm mạng người!

Nếu đây chỉ là một mạng người, quan phủ cũng chẳng muốn quản, hương thân phụ lão trong thôn tự mình xử lý một chút là xong.

Nhưng đây là năm mạng người, mười dặm tám thôn truyền đến xôn xao, Huyện lão gia xem xét, không thể bỏ mặc được, vội vàng phái Ban đầu Bộ khoái xuống điều tra.

Ban đầu tra tới tra lui, phát hiện những người dẫn nước ở đầu nguồn đều có hiềm nghi, ai cũng trốn không thoát.

Nhưng mà hỏi đến ai thì người đó cũng kêu oan, lại chẳng có chứng cứ.

Ban Đầu xem xét, được rồi, tất cả đừng kêu oan nữa, đưa hết toàn bộ về Huyện nha cho lão tử.

Dây thừng trói lại, ở trong thôn này, phàm là người có thể vung cuốc liền mang đi hết, ngay cả Ngũ Lương trung thực cũng không bỏ lọt.

Đánh chết Ban đầu cũng không nghĩ ra, hung thủ lại không phải đám người tranh nước đánh nhau kia, mà là một đứa trẻ bảy tuổi.

Thời gian đó, trong núi không có hổ, hầu tử xưng đại vương.

Đừng nhìn Ngũ Tam Cừ chỉ mới bảy tuổi, người vừa thông minh vừa tâm ngoan thủ lạt, trong nhà không có người lớn, con nhà ai tranh được với hắn ta. Rốt cuộc thì hắn ta cũng coi như là dẫn được nước, cứu sống hoa màu.

Hai ngày sau, huyện nha thực sự không thể tìm được hung thủ, chỉ có thể đánh chết một tên quỷ oan, kết án qua loa, thả những người còn lại trở về.

Ngũ Lương về đến nhà, thấy tiểu nhi tử của mình vậy mà lại có thể dẫn nước vào ruộng, vui mừng khen hắn ta liên tục, nói con ông ta thông minh hiểu chuyện.

Dưới sự cổ vũ của cha, Ngũ Tam Cừ xem như mới nếm thử được tư vị “không từ thủ đoạn”.

Tuổi càng lớn, Ngũ Tam Cừ càng trở nên tâm ngoan thủ lạt, cướp đoạt cưỡng chiếm, trở thành một kẻ cường bạo trong thôn.

Nhưng việc tâm ngoan thủ lạt này, không xảy ra chuyện thì có thể chiếm chút của hời, nhưng một khi xảy ra chuyện thì lại khó mà nói.

Trong một lần tranh đấu, Ngũ Tam Cừ đã đánh chết một tên tử đệ đại hộ nhân gia, từ xưa đến nay, giết người thì đền mạng, Ngũ Tam Cừ xem xét, không thể tiếp tục sống ở trong thôn nữa, hắn ta lập tức trốn đi, chạy đến Huỳnh Dương.

Đến Huỳnh Dương, Ngũ Tam Cừ không có một đồng bạc nào, đành phải dựa vào ăn xin để sống qua ngày, giày vò một thời gian, mãi đến khi hắn ta bán mình làm đứa ở cho nhà Thường Văn Ngộ, một nhà giàu ở Huỳnh Dương, mới coi như an ổn.

Ở nhà Thường Văn Ngộ, Ngũ Tam Cừ đã gặp được nữ tử mà hắn ta muốn cưỡng chiếm cả đời, cũng chính là nữ hung thi, đại tiểu thư Thường Gia, Thường Thấm Nhi.

Đối với Ngũ Tam Cừ mà nói, dáng vẻ, khí chất cùng cách nói năng của nàng, chính là tiên nữ hạ phàm. Tên Ngũ Tam Cừ này hoành hành trong thôn đã quen, không biết việc môn đăng hộ đối ở trong thành là không thể nào phá bỏ, thế mà lại muốn cưới Thường Thấm Nhi.

Hắn ta cũng dám nghĩ.

Còn Thường Thấm Nhi thì sao, đẹp người đẹp nếp, không hề có dáng vẻ kiêu ngạo, đối xử với hạ nhân cũng rất tốt, mà điều này cũng khiến cho Ngũ Tam Cừ có một chút ảo tưởng.

Để tiếp cận được Thường Thấm Nhi, Ngũ Tam Cừ không từ thủ đoạn nào, bất cứ kẻ nào chắn đường hắn ta, không phải là chết không rõ ràng, thì cũng bị đổ tội hãm hại, hoặc là mắc phải sai lầm lớn rồi bị đuổi khỏi Thường gia.

Khoảng thời gian đó, Thường gia đúng là gà bay chó chạy, nhiều người chết đi, cũng xuất hiện nhiều vụ án không có đầu mối.

Cuối cùng, Ngũ Tam Cừ cũng đạt được ước nguyện, tiếp cận được Thường Thấm Nhi.

Thường Thấm Nhi thấy Ngũ Tam Cừ mặc dù không có văn hóa gì, nhưng người lại cơ linh, bèn sắp xếp cho hắn ta theo nàng làm kinh doanh, trở thành một tên tùy tùng.

Đến đây phải nói một câu, Thường Thấm Nhi là con gái duy nhất của Thường Văn Ngộ, gia đình kinh doanh lá trà cùng tơ lụa, cho nên nữ tử chống nhà, không giống với nữ tử trong gia đình bình thường nhất môn không ra, nhị môn không bước.

Cứ như vậy, Ngũ Tam Cừ lại có thêm cơ hội ở gần Thường Thấm Nhi.

Nhưng Ngũ Tam Cừ cũng dần dần hiểu được, quan hệ của hắn ta cùng Thường Thấm Nhi, sẽ không bao giờ trở thành quan hệ như hắn ta luôn ngày nhớ đêm mong, hơn nữa Thường Thấm Nhi cũng không có chút tình ý nào với hắn ta, chỉ đơn giản là cảm thấy người này có chút thông minh, có thể sử dụng.

Mấu chốt là, Thường Thấm Nhi đã sớm có hôn ước, mà ngày đại hôn càng ngày càng gần.

Ngũ Tam Cừ không chiếm được liền phát điên, phát điên liền nghĩ tới cưỡng chiếm.

Sau một lần uống rượu, hắn ta mượn hơi rượu vô lễ với Thường Thấm Nhi.

Tôi tớ mà vô lễ với chủ nhân chính là tội lớn tày trời, không cần đến quan phủ phải nhúng tay, Thường gia đã xử lý Ngũ Tam Cừ, hắn ta bị trói trên ghế mổ heo, bị tra tấn đến chỉ còn sót lại một hơi, cuối cùng lại treo trên cây phơi thây.

Lúc này, cây gậy quấy phân heo lại xuất hiện.

Dị nhân Luyện thi môn, chính là kẻ mà đã luyện chế Kỷ Vô Bệnh thành thi khôi nửa người nửa thi, đến đây thì Tần Hà rốt cuộc cũng biết được tên của y, An Trùng Cửu.

An Trùng Cửu cứu Ngũ Tam Cừ, truyền cho hắn ta một vài phương pháp mượn thi thể tu luyện, thu làm tay sai.

Thời gian đó tương đối dài, khoảng chừng hơn bốn năm.

Trong bốn năm đó, Ngũ Tam Cừ luôn thời thời khắc khắc muốn trở lại giết hết Thường gia, cưỡng chiếm Thường Thấm Nhi, hận đến nghiến răng nghiến lợi, trăm trảo nhiễu tâm.

Bốn năm sau, Ngũ Tam Cừ đạt ước nguyện, ngoại trừ Thường Thấm Nhi, từ trên xuống dưới nhà họ Thường, cả chủ cả nô bộc hơn một trăm mạng người không còn ai sống sót.

Thường Thấm Nhi hiểu rõ, Thường Tam Cừ chỉ giữ mạng mình nhất định là thấy sắc nổi ý xấu, dưới sự phẫn uất, nàng đụng đầu vào cột mà chết.

Ngũ Tam Cừ không chiếm được Thường Thấm Nhi còn sống, nhưng hắn ta có biện pháp. Hắn ta phong bế lại hồn phách của Thường Thấm Nhi không để nó tản mất, lại dùng luyện thi đại pháp luyện chế nàng thành thi khôi nửa người nửa thi.

Như vậy thì Thường Thấm Nhi có thể vĩnh viễn ở bên hắn ta.

Sau đó, hắn ta trở lại quê nhà, tự tổ chức cho hắn ta và Thường Thấm Nhi một hôn lễ rất long trọng, đồng thời trong cùng ngày, hắn ta động phòng với Thường Thấm Nhi, trải qua cuộc sống của một đôi vợ chồng.

Những việc sát nghiệp của hắn ta trong vài năm sau đó lướt qua không nhắc đến, những oan hồn ở hai lò hỏa táng thành bắc và thành tây cũng chỉ được coi là chín trâu mất sợi lông.

Một kẻ biến thái lấy oán trả ơn, không từ thủ đoạn.

Hắn ta bị vương bát đập chết, vẫn còn là quá hời.

Đèn chiếu thu hồn, thẩm phán cân nặng, người khoác áo choàng đen mở miệng vàng: “Con cóc vốn là loài si tình, hà cớ thân hèn lại ngang ngược; Số mệnh không có cưỡng đoạt lấy, như hình với bóng chẳng phải tình; Đi xuống tuyền đài chuộc bảy tội, cắt đứt luân hồi trấn Cửu U.”

Phần thưởng kép: «Kình Khí Công cửu phẩm», «Thuật cách âm».

Bình Luận (0)
Comment