Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 96 - Chương 96 - Kình Khí Công Cửu Phẩm

Chương 96 - Kình khí công cửu phẩm
Chương 96 - Kình khí công cửu phẩm

“Gia, sao vậy?”

Đại vương bát trông thấy Tần Hà “cạch cạch cạch” đập nát xương sọ nam tử gầy gò, vẻ mặt tràn đầy sự khó hiểu.

“Chuyện này người nào hỏi người đó chết.” Tần Hà lườm nó một cái.

Đại vương bát bị dọa sợ, co đầu rụt cổ lại, vội vàng cúi đầu tìm việc để làm.

Tần Hà bình tâm lại, nhìn về phía phần thưởng vừa mới tới tay.

Kết quả là vừa nhìn một cái, hắn đã bị bất ngờ đến bật dậy, mừng như mở cờ trong bụng.

Dẫn đến đại vương bát đang len lén nhìn hắn suýt chút nữa đã sẩy tay tự dội dầu hỏa lên người, cái vị mà nó dựa vào này, hình như là thật sự có chút bệnh a.

Buồn vui thất thường.

Vừa rồi còn tỏ vẻ muốn giết người, đảo mắt một cái đã vui mừng như mới nhặt được tiền.

Tần Hà có thể không vui mừng sao?

Kình khí công cửu phẩm: Công pháp tu luyện được tầng lớp hạ lưu ở Thâm Uyên ưu ái, tu luyện công pháp này, ngươi có thể bước vào cánh cửa ngoại kình.

Đây là cái gì?

Là công pháp ngoại kình mà hắn đang rất mong muốn có được, mà nó còn là thứ đến từ Thâm Uyên.

Không cần quan tâm cái gì mà tầng lớp hạ lưu ưu ái, chỉ cần là nó đến từ Thâm Uyên, vậy là đủ rồi.

Thâm Uyên vạn năng luôn luôn cống hiến ra những đồ vật bất phàm.

Nội kình của Tần Hà đã sắp đạt đến hai trăm năm nhưng vẫn chưa thể phóng ra ngoài, Tần Hà cũng không biết là do nguyên nhân gì, cũng có thể là do nội kình mà hắn có được đều dựa vào ban thưởng, dẫn đến cảm ngộ nông hơn so với khổ tu.

Cho nên dù nội kình vẫn đang tăng trưởng, nhưng lại chậm chạp không thể phóng ra ngoài.

Kình khí công cửu phẩm, xem như là trải đường cho Tần Hà.

Ở thế giới này, cường giả có nội kình khoảng từ sáu mươi đến một trăm năm, là đã có thể đột phá lên cấp độ phóng nội kình ra ngoài cơ thể.

Nếu phối hợp thêm công pháp ngoại kình hoặc là có sư đồ truyền thừa, thời gian sẽ sớm hơn một chút, còn nếu như không có, chỉ dựa vào cảm ngộ của bản thân thì cũng có thể đạt được, nhưng sẽ trễ hơn.

Tần Hà hoàn toàn thuộc về trường hợp ngoại lệ cực đoan, nội kình sắp được hai trăm năm mà vẫn trốn ở trên thân, không chịu đi ra ngoài.

Lần này thì tốt rồi.

Kình khí công cửu phẩm, trong đó có phương pháp phóng nội kình ra ngoài một cách cặn kẽ, hơn nữa còn căn cứ theo thực lực để phân chia cao thủ ngoại kình ra làm chín cấp.

Thấp nhất là nhất phẩm, cao nhất là cửu phẩm.

Không chút do dự, Tần Hà lập tức học tập.

Trong thời gian vài nhịp thở, Tần Hà đã nắm rõ phương pháp ngoại phóng nội kình, sự ảo diệu trong đó, nếu không trải qua mấy chục năm khổ tu, căn bản sẽ không có khả năng tự lĩnh ngộ được. Nó liên quan đến sự điều phối cân đối hơn 400 huyệt vị trên cơ thể, nội kình như là những hòn đá nhỏ, phá bỏ sự trói buộc của kinh mạch, xương cốt, máu thịt, làn da trong cơ thể rồi xuất ra ngoài.

Quá trình này giống như rút máu ra khỏi mạch máu, rồi xuyên qua cơ thể, đánh nó ra ngoài. Làm không tốt, không tổn thương được kẻ địch, ngược lại khiến bản thân bị xuất huyết trong.

Nội kình cũng như vậy, cũng không thể để nó tán loạn trong cơ thể, nếu không, nhẹ thì tẩu hỏa nhập ma, nặng thì ngỏm củ tỏi.

Tần Hà chỉ cần vừa học là đã hoàn toàn tinh thông, không có chút chướng ngại nào.

Chính là dũng mãnh như vậy, thần kỳ như vậy đấy.

Ngẩng đầu nhìn lên nóc nhà, lỗ thủng hình “cánh tay” cực kỳ bắt mắt.

Nội kình ngoại phóng!

Chỉ thấy Tần Hà vừa đẩy tay ra, khí kình có hình một bàn tay mờ nhạt phóng ra ngoài cơ thể, đánh lỗ thủng kia to ra thêm một chút.

Những nơi mà khí kình đi qua, mảnh ngói cùng xà nhà gỗ đều bị hóa thành bột mịt, gần như là không phát ra một tiếng động nào.

Tần Hà lại tiếp tục thí nghiệm, trái một chưởng, phải một quyền, lại chắp hai tay lại, Khoan Độc Long.

A!

Đánh gì ra bóng đó.

Hiển nhiên đạt đến trình độ cao thủ ngoại kình tam phẩm.

Nhất phẩm, chỉ miễn cưỡng có thể đánh ra kình khí, nhị phẩm có thể đánh ra nội kình tương đối mạnh mẽ, nhưng vẫn chưa có hình dạng. Tam phẩm thì khí kình đánh ra đã có hình bóng mờ nhạt, giống như là Tần Hà hiện tại, tạo thành hình bàn tay hoặc nắm đấm.

Tần Hà tương đối hài lòng, từ hôm nay trở đi, hắn đã chính thức đứng vào hàng ngũ cao thủ ngoại kình.

Nhờ vào cơ sở nội kình hùng hậu, Tần Hà đã liên tục nhảy qua hai cấp, đạt đến cấp tam phẩm.

Lại thử nghiệm thêm vài lần, cho đến khi cái lỗ thủng hình “cánh tay” đã bị đánh thành “vạc nước”, có thể nhìn thấy mặt trăng bên ngoài, Tần Hà mới thu tay lại.

Đại vương bát ở một bên nhìn, trong lòng chính là sấm chớp rền vang, cái đùi mà mình ôm này, đã không chỉ là “lớn”, phải gọi là trụ bạch ngọc chống trời, cầu tử kim vượt biển.

Lớn đến có thể chống trời, rộng đến có thể vượt biển.

Trong khoảnh khắc này, ý muốn ôm chắc đùi của đại vương bát chưa bao giờ kiên định đến vậy, cơ hội để Vương Thiết Trụ lên như diều gặp gió đã tới.

Thủy thần Lạc Hà?

Chờ đấy, tương lai ta sẽ để ngươi làm ấm giường cho Vương Thiết Trụ ta.

Nhớ đến đường cong quyến rũ cùng với cái đuôi ngư long của Thủy Thần Lạc Hà, nước miếng của đại vương bát đã sắp rớt ra ngoài, nữ thủy thần Lạc hà, là tình nhân trong mộng của toàn bộ Thủy tộc.

Đại vương bát nhếch miệng cười, kết quả vui vẻ còn chưa đến ba giây, hơi run một cái, nửa muôi dầu hỏa đã giội thẳng lên trán, lại bị lửa bén vào, dọa nó “ngao ô” một tiếng, vội vàng rướn cổ đâm đầu vào thùng nước mới dập lửa được.

Tần Hà nghiêng đầu nhìn về phía nó, “Như thế nào, muốn tự nướng mình trợ hứng cho gia à?”

Đại vương bát không dám đáp lời, giả vờ tiếp tục làm việc.

Tần Hà quay đầu lại, bắt đầu đùa nghịch với phần thưởng thứ hai, thuật cách âm.

Thuật cách âm: Học tập thuật này, ngài có thể thiết lập một bình chướng cách âm, ngăn cách âm thanh bên trong và bên ngoài.

Kỹ năng này là do Ngũ Tam Cừ cống hiến ra, chính bản thân hắn ta cũng biết, trận đánh lúc trước, hai người đánh binh bing bang bang, quan sai trực ban bên ngoài lại không có phản ứng gì, rõ ràng là không nghe thấy tiếng động, Hình Nô cũng đã từng thi triển qua, một kỹ năng nhỏ vô cùng thực dụng.

Tần Hà vung tay lên, một cái lồng cách âm vô hình lập tức bao phủ toàn bộ phòng thiêu thi số mười tám, kích thước vừa vặn. Dù là bên trong có người la hét đến rách cổ họng, thì bên ngoài cũng không có ai nghe thấy được.

....

Ngay vào lúc Tần Hà đang bận rộn đốt thi nhận phần thưởng.

Thành tây.

Lão bang tử vài ngày trước gặp đại nạn không chết, giờ đã tiếp tục đi canh tuần.

Ông ta đang tiến về phía trước, trong lòng vẫn còn sợ hãi, đột nhiên, ông ta vấp phải một thứ gì đó, thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống.

Nhấc đèn lồng xích lại để nhìn xem là thứ gì, lập tức, ông ta bị dọa đến thét to.

Binh mã ty thành tây bị kinh động đến, bọn họ đều rất nhạy cảm với âm thanh này.

Binh sĩ tới xem xét, sắc mặt cũng biến đổi.

Vội vàng che lại miệng mũi, cầm lên xẻng sắt, xúc thứ đó đi đến Phi Ngư Vệ.

Phi Ngư Vệ xem xét, nhanh chóng bỏ thứ đó vào trong một hộp gỗ, rồi tiếp tục trình lên bên trên.

Cuối cùng, thứ ấy được Phi Ngư Vệ đặt lên bàn của Thẩm Luyện.

Cái gì?

Một cánh tay màu xanh vô cùng cường tráng, trên đó có các đường vân màu xanh, thi khí nồng nặc đến mức xâm nhiễm cả cái hộp gỗ thành màu đen.

“Tay Thanh thi quỷ?” Sắc mặt Quý Thành Lương biến đổi, nói với Thẩm Luyện: “Chỉ huy sứ đại nhân, là ma đầu An Trùng Cửu kia xuất hiện?”

“Ngươi nhìn kỹ lại một chút.” Thẩm Luyện tiếp tục đọc sách trên tay, ánh mắt từ đầu đến cuối chẳng hề dời đi.

Vẻ mặt Quý Thành Lương hơi ngưng lại, ho nhẹ một tiếng, nói: “Không đúng, không phải là An Trùng Cửu, cánh tay Thanh thi quỷ của An Trùng Cửu đã đạt đến đại thành, cánh tay này còn chưa đạt đến tiểu thành, chắc hẳn là của một tên tay sai nào đó.”

Hơi dừng lại một chút, hắn ta tiếp tục phân tích: “An Trùng Cửu cực kỳ bao che khuyết điểm, tay Thanh thi quỷ xuất hiện vừa xuất hiện đã dám dồn nó vào chỗ chết, cũng không có mấy người có gan này, Địch Lỗ liên tiếp bị xui xẻo, hiện tại Luyện thi môn cũng bắt đầu bị nhằm vào.”

“Cục diện càng ngày càng thú vị, ngươi cảm thấy là do ai làm?” Thẩm Luyện nhìn về phía Quý Thành Lương.

“Thanh Ngưu Đại Tiên?” Quý Thành Lương hơi hơi mở to mắt.

Thẩm Luyện từ chối cho ý kiến, đứng dậy bước đến bên cạnh tay Thanh thi quỷ, nhặt lên một thứ ở trên đó đưa cho Quý Thành Lương.

Quý Thành Lương trợn tròn mắt, nhận lấy xem xét, phát hiện ra là một sợi lông, trái xem phải xét rồi lại ngửi ngửi, thốt lên: “Lông chó?”

“Lại là phía đông?” Trên mặt Quý Thành Lương thoáng qua vẻ hưng phấn.

Lần trước ở phía đông, bến tàu đại loạn, An Ba Cốc, Hình Nô cũng mất tích ở phía đông, mà cái lông chó này, nơi có nhiều chó hoang nhất kinh thành chính là bãi tha ma ngoài thành đông.

“Chỉ huy sứ, ngày mai ta sẽ lật tung khu vực xung quanh bãi tha ma.”

“Không, chúng ta phải tránh chuyện này càng xa càng tốt, phân phó xuống dưới, bãi bỏ tất cả các nhiệm vụ ở thành đông, Phi Ngư Vệ không có việc gì không cho phép đặt chân đến thành đông nửa bước.” Ánh mắt Thẩm Luyện hơi lóe lên.

“A? Chúng ta không tìm Thanh Ngưu Đại Tiên?”

“Không tìm, chúng ta xem kịch, màn kịch hay tiếp theo chuẩn bị lên sàn.” Khóe miệng Thẩm Luyện hơi hơi giương lên, cười nói: “Không biết vai hề lần này sẽ là ai, có chút mong chờ a.”

Bình Luận (0)
Comment