Chương 981: Đặc sản Mặc Linh Quả
Chương 981: Đặc sản Mặc Linh QuảChương 981: Đặc sản Mặc Linh Quả
Đối với tu sĩ Luân hải cảnh bình thường mà nói, lăng không phi hành thì trừ phi có pháp môn đặc thù, bằng không vẫn là một việc tiêu hao rất lớn.
Muốn làm được phi hành thành thạo cơ bản không bị hạn chế, tất cả đều muốn tiến giai Đạo cung cảnh mới có thể.
Nhưng chuyện này đối với Tân Hà mà nói, tất nhiên là không thuộc lệ này.
Thuật Đằng vân giá vũ, so với dùng nguyên khí cưỡng ép thúc đẩy lăng không, không những tốc độ càng nhanh, tiêu hao tương đối cũng nhỏ hơn một chút.
Chỉ cần cam lòng bỏ ra chân nguyên, tốc độ có thể đạt tới khoảng ba phần mười độn thuật, đây đã coi là hết sức kinh người.
Nhưng chuyến này cũng không cần vội vã đi đường, cho nên lúc này Tần Hà đang chắp tay sau lưng, chậm rãi ung dung bay đi.
Lúc đi ngang qua một cây đại thụ, Tân Hà dừng lại.
Trên cây có đứng một người, một đệ tử trẻ tuổi huyết nha tộc.
Là tiểu tử xui xẻo trước đó bị Tần Hà định tại trên tàng cây lại phong kín miệng, tên là Vu Nhàn, thời gian đã đi qua gân một tháng, thế mà không bị dã thú cắn nuốt.
Tần Hà do dự trong nháy mắt, vươn ra một ngón tay, tiểu tử kia lập tức từ trên rớt xuống, Oái" một tiếng, ngã chổng vó lên trời.
Tần Hà thấy thế, lắc đầu trực tiếp bay đi. ...
Nửa ngày sau, Hắc Phong trấn.
Đây là một thôn trấn có phạm vi tới mấy dặm, nếu như xây dựng tường thành, nói nó là một tòa thành nhỏ cũng hoàn toàn đủ quy cách.
Hắc Phong trấn rất náo nhiệt, tuyệt đại đa số đều là yêu tu hóa thành hình người.
Nhưng trong đó Tần Hà cũng nhìn thấy một vài nhân tộc, lẫn lộn bên trong yêu tu, lại không hề có cảm giác dị loại.
Điều này làm cho Tần Hà hơi kinh ngạc, xem ra nhân tộc ở tây vực, cũng có thế lực cùng địa bàn, không biết là cách nơi này bao xa, nhìn xem cách ăn mặc cùng trang sức, rõ ràng khác xa Nam Thiệm bộ châu, trông càng quê mùa cục mịịch.
Thậm chí còn trực tiếp mặc da thú, không có vải vóc.
Hai bên đường phố không thiếu ăn nhậu vui chơi, tuyệt đại đa số việc buôn bán đều liên quan đến tu sĩ, các loại pháp khí pháp bảo, linh tài đan dược rực rỡ muôn màu, không khác biệt gì với thành trấn bình thường.
Mà trên biển hiệu thu mua lại có một vật vô cùng dễ thấy, trên mỗi nhà mỗi cửa hàng, gần như toàn bộ đều có thu mua, ngay cả quán rượu không có chút liên quan nào, cũng lãm lẫm liệt liệt treo lên một tấm biển: Thu mua Mặc Linh Quả giá cao.
Mặc Linh Quả, đặc sản của Hắc Phong Sơn.
Bên trong Hắc Phong Sơn, phong cương khắp chốn, quanh năm đắm chìm trong vô tận tiếng gió hú, lại có thể theo nhật nguyệt âm tình cùng thiên thời địa thế xảy ra biến hóa, thường xuyên sẽ thổi một vài thứ trong chỗ sâu Hắc Phong Sơn ra khỏi dãy núi, rơi xuống bên ngoài.
Mặc Linh Quả này, chính là một trong số đó.
Mặc Linh Thụ sinh trưởng tại chỗ sâu trong Hắc Phong sơn mạch, cắm rễ trên vách núi cheo leo, tắm mình trong phong nguyên vô tận mà sinh trưởng. Nếu là thời điểm Mặc Linh Quả rơi cuống bị phong cương cuốn lấy, thì rất có thể sẽ bị thổi ra Hắc Phong sơn mạch, được tu sĩ may mắn nhặt được.
Quả này có quả nguyên cô đọng, có thể trực tiếp sử dụng, cũng có thể luyện chế thành Phong Linh Đan, trực tiếp sử dụng rất có lợi cho việc tu luyện, Phong Linh Đan thì có thể giúp ích cho việc đột phá bình cảnh Luân hải cảnh cùng Đạo cung cảnh, cực kỳ trân quý.
Cho nên bên ngoài Hắc Phong Sơn có rất nhiều tu sĩ tụ tập đến tìm kiếm cơ duyên.
Vận khí tốt, nói không chừng có thể tự nhiên kiếm được Mặc Linh Quả trong bụi cỏ xung quanh, không có vận khí thì tiến vào bên trong Hắc Phong Sơn, đi vào càng sâu, xác suất kiếm được càng lớn.
Vận khí không tốt... Vận khí không tốt thì trở thành huyết thực cùng phân bón, phong thủy luân chuyển.
Tần Hà đi vào một quán rượu, bầu không khí bên trong vô cùng sôi nổi, thậm chí đã đến mức có thể gọi là phấn khởi.
Một tu sĩ lang yêu mắt xanh lục gân giọng nói: "Nam Mộc Nhai có hai mươi cây Mặc Linh Thụ trưởng thành, ngày mai sẽ là phong cương triều cường, nhất định có thể có thu hoạch, có ai muốn cùng đi hay không? Nhặt được Mặc Linh Quả, ta lấy thêm một phần, còn lại chia đều, còn có ba danh ngạch, mau tới mau tới."
"Nam Mộc Nhai? Cái địa phương kia cực kỳ nguy hiểm a." Có người đáp.
"Nói nhảm, không nguy hiểm ta có thể ở đội ngũ này sao, nhiều người mới có thể đi vào sâu thêm một chút, câu phú quý trong nguy hiểm, vận khí tốt làm một phiếu phát tài, muốn đi thì mau lên tiếng, qua thôn này liền không có tiệm này." Lang yêu mắng một câu, lại hô lớn. "Ta đi
"Tốt, tính ngươi một, còn có hai danh ngạch, còn có hay không?”
"Nam Mộc Nhai thì tính là cái khỉ gì, lão tử không rảnh, có thời gian rảnh rỗi lão tử một người đi, hừ."
Lúc này, một tên tu sĩ hổ yêu trên trán có vân hình chữ vương khinh miệt cười, cũng hô to: "Tổ đội đi Cuông Phong Cốc, chỉ lấy Luân hải cảnh trở nên, Luân hải cảnh trở xuống vô dụng không cần, có đại lão Đạo cung càng tốt, chuyện phân chia dễ thương lượng, có bao nhiêu lấy bấy nhiêu."
"Cuồng Phong Cốc? Đây chính là Cuồng Phong Cốc đã rất lâu không có tổ đội sao?" Hổ yêu vừa hô ra miệng, lập tức dẫn tới quán rượu vang lên một loạt âm thanh hít vào.
"Một năm trước có một đội, toàn quân bị diệt. Nửa năm trước có một đội, chỉ có một tên có thể trốn về, nói là bên trong có sinh vật lông đỏ ẩn hiện, thương thế quá nặng, sau đó chỉ chống được hai ngày, cuối cùng vẫn là ngỏm, thi thể đều bị đốt thành tro xử lý, cực kỳ thê thảm."
"Đây là muốn quả không muốn mạng mà."
"Vậy nhưng không nhất định, nói không chừng sinh vật lông đỏ kia đã rời đi thì sao, bên kia có không dưới một trăm gốc Mặc Linh Thụ, nếu vận khí bùng nổ, ngoại trừ quả, chưa biết chừng còn có thể mang ra chút gì khác đấy.
"Cũng phải có mạng hưởng mới được, đây làm gì phải tâm bảo chứ, đây là đang cược mạng.' Đám người lập tức châu đầu ghé tai, nghị luận ầm ï.
Tần Hà nghe vô cùng ngạc nhiên, hô chưởng quỹ mang rượu cùng đồ nhắm lên, vừa ăn vừa nghe.
Không bao lâu sau, một hán thủ mặc da thú từ bàn rượu cách đó không xa đi đến trước mặt Tân Hà, quan sát Tần Hà từ trên xuống dưới một lượt, hỏi: "Nhân tộc?"
"Đúng vậy, có gì chỉ giáo?" Tân Hà gật đầu, đồng thời liếc nhìn qua bàn người này vừa rời khỏi, nơi đó có bốn năm người, đều là nhân tộc, giờ phút này ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít đều đang đánh giá mình.
"Có thể ngồi xuống trò chuyện không?" Hán tử chắp tay hỏi, giọng điệu vô cùng khách sáo.
"Ngồi đi." Tần Hà chỉ chỉ vị trí đối diện.
"Bản nhân Phiền Cổ, tiểu ca nhìn lạ mặt, lần đầu tiên tới Hắc Phong Sơn sao?"
Tần Hà hơi suy xét trong nháy mắt, gật đầu,'Đúng vậy, lần đầu tiên tới."
"Có hứng thú tổ đội với chúng ta không? Ngươi mới đến, nhưng chắc hẳn cũng đã biết sơ qua về Hắc Phong Sơn rồi nhỉ, muốn tìm được Mặc Linh Quả, vẫn cần tổ đội xâm nhập vào bên trong một chút mới được, xác suất nhặt được ở bên ngoài quá nhỏ. Đội ngũ này của ta đều là nhân tộc, trao đổi sẽ thuận tiện hơn chút ít, nếu tiểu ca không có đội ngũ, không ngại cân nhắc chúng ta một chút?" Phiền Cổ nói ngay vào điểm chính.
"Các ngươi chuẩn bị đi đâu?" Tần Hà hỏi, từ khi bước vào, chỉ qua một khoảng thời gian ngắn ngủi, hắn đã nghe được không dưới mười cái tên địa danh như "Nam Mộc Nhai""Cuồng Phong Cốc”,. . trong quán rượu này.
"Bàn Xà Giản." Phiên Cổ hơi lộ vẻ nghiêm túc nói ra tên địa danh mới. Tần Hà bắt được vẻ nghiêm túc trên mặt y, ra vẻ chần chờ,'Địa phương kia sợ là...
Phiền Cổ thấy thế, vội vàng nói: "Tiểu ca trước đừng vội vàng từ chối, mặc dù Bàn Xà Giản ở vị trí tương đối sâu, nhưng trước đó chúng ta đã từng thăm dò đường, tình huống nơi đó xuất hiện một ít biến hóa, Giác Ma Xà trước kia chiếm cứ ở nơi đó đã bị trọng thương, hiện tại đang ngủ đông, nguy hiểm lớn nhất đã được giải trừ, cùng lắm cũng chỉ có chút phiền toái nhỏ"
"Ngươi nói, vị trí Bàn Xà Giản rất sâu?" Tần Hà bắt lấy trọng điểm.
"Thực không giấu diếm, là còn sâu hơn Cuồng Phong Cốc một chút, nhưng hiện tại mức độ nguy hiểm, tuyệt đối... Phiền Cổ gật đầu, dự định giải thích nhưng lại bị Tân Hà đánh gấy.
"Sâu là được, ta thích sâu nhất, ta gia nhập."