Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 982 - Chương 982: Tiểu Đội Tầm Quả

Chương 982: Tiểu đội tầm quả Chương 982: Tiểu đội tầm quảChương 982: Tiểu đội tầm quả

Hôm sau, cách Hắc Phong trấn hơn trăm dặm về phía cánh bắc.

Các đội ngũ dự định tiến vào Hắc Phong Sơn tề tụ ở nơi này, đông đúc một mảnh, vậy mà lại có đến hơn ba trăm người.

Tần Hà dò xét một vòng, phát hiện cấp bậc gì cũng có.

Chân nguyên cảnh, Dũng tuyền cảnh chiếm hơn phân nửa, không có cách, đây mới là tu sĩ cơ sở, có gần hai trăm người.

Tiếp theo là Luân hải cảnh, có vài chục người.

Thậm chí Tần Hà còn phát hiện một đội cường giả Đạo cung cảnh, bọn họ đứng trên một tảng đá lớn cách xa vài dặm, tổng cộng có năm người.

Cũng không biết là bọn họ dự định vào trong, hay vẫn chỉ là đến xem.

"Bọn họ là người của Hạt Vương Quật, Thiên Hạc Cung cùng Thiên Lang Cốc, xem ra còn chưa từ bỏ ý định với bộ thi thể kia a." Phiên Cổ thấy Tân Hà quay đầu tò mò dò xét, nhỏ giọng nói một câu.

"Thi thể, thi thể gì?" Đôi mắt Tần Hà biu - một cái, lập tức sáng lên.

So với Mặc Linh Quả gì đó, Tần Hà tất nhiên cảm thấy hứng thú với thi thể hơn nhiều.

Mặc Linh Quả có lợi hại đến thế nào, cũng không thể so với nhai thú tỉnh, ngay cả Linh dược cốc của Huyết nha nhất tộc hắn đều quét sạch, Mặc Linh Quả này thì có tính là gì.

Sở dĩ gia nhập tiểu đội tâm quả này, là vì Tân Hà không muốn mê đầu xông loạn.

Phiền Cổ trời sinh tính hay nói, chậm rãi giảng giải cho Tần Hà: "Sáu năm trước, Hắc Phong Sơn xuất hiện một lần phong cương triều cường, có một bộ thi thể bị thổi từ chỗ sâu trong sơn mạch ra ngoài, nghe nói bộ thi thể kia được bảo tồn rất hoàn chỉnh, suy tính ít nhất là đại tu sĩ Bỉ ngạn cảnh trở lên, túi trữ vật trên người đều còn đó, nếu có thể lấy được, vậy chắc chắn là một cọc cơ duyên khó lường. Đáng tiếc, trời không toại lòng người... Bộ thi thể kia không khéo bị rơi vào trong một chỗ trận văn, các thế lực lớn liên thủ muốn lấy bộ thi thể kia ra, kết quả đều thất bại, còn bị hao tổn không ít người."

Tần Hà bị khơi gợi lên hứng thú,'Sau đó thì sao?"

"Ngay vào lúc các thế lực lớn sắp hoàn toàn hết hy vọng, vài ngày trước bọn họ đột nhiên phát hiện, bộ thi thể kia lại không biết bởi vì nguyên nhân gì mà đã xê dịch mấy bước, rời đi trung tâm trận văn, các thế lực lớn hết sức vui mừng, lại phí đi sức chín trâu hai hổ, cuối cùng cũng lấy được một khối ngọc bội trên thi thể ra. Kết quả ngươi đoán thế nào?" Trên mặt Phiền Cổ lộ ra nụ cười 'cười nên nỗi đau khổ của người khác'.

"Thế nào?" Tần Hà hùa theo hỏi.

Cổ tu sĩ trên Bỉ ngạn cảnh, nếu có thể đốt ra kịch đèn chiếu, chắc hẳn cũng không thể kém hơn hắc mang chứ? Huống hồ nó còn có túi trữ vật.

Tần Hà động lòng, Hắc Phong Sơn này, quả nhiên nhiều bảo vật nha.

"Nửa đường giết ra một tên cướp đường, là Vu Trường Phụng của Huyết nha nhất tộc đột nhiên nhảy ra, đoạt khối ngọc bội kia đi, mấy thế lực lớn lấy giỏ trúc mà múc nước hồi lâu mà chẳng được gì, lập tức giận đến nổ phổi, ha ha." Phiên Cổ cười nói.

"Như vậy còn có thể cướp đi?" Tân Hà không còn gì để nói.

"Thì đó, nếu không làm sao nói tên Vu Trường Phụng này có danh xưng Thánh tử chứ, mạnh mẽ cướp đoạt ngọc bội từ trong tay ba tên cường giả Thần kiều cảnh của mấy thế lực lớn, khiến cho mấy thế lực lớn mất hết mặt mũi." Phiên Cổ trong bụng nở hoa, chợt thấy giọng mình hơi rêu rao, lại vội vàng áp chế thanh âm.

"Đáng tiếc Huyết nha nhất tộc, chỉ dựa vào lực lượng một tộc liền đè được Hạt Vương Quật, Thiên Hạc Cung cùng Thiên Lang Cốc không dám nhúc nhích, lại không biết đắc tội với thân tiên phương nào, gân đây cả tộc đã cuốn gói lui hướng cực tây chi địa, thậm chí còn vứt bỏ cả Sào thành, tổn thất nặng nề." Lúc này, một nam tử trung niên thắt bím tóc thổn thức nói.

Người này tên là Mạc Phan, Luân hải cảnh trung kỳ, là một thành viên trong đội ngũ của Phiền Cổ.

Ngoài ra còn có hai người, một nam một nữ, một người tên là Điền Tử Trân, một người tên là Hỏa Đông Minh, là một đôi đạo lữ, đều là Luân hải cảnh sơ kỳ.

Hỏa Đông Minh cực kỳ ít nói nhưng giờ phút này cũng không khỏi xen vào một câu: "Nghe nói hình như là từ bên phía Nam Thiệm bộ châu tới một đám người, rất lợi hại, ngay cả Huyết Nha Lão Tổ cũng không phải là đối thủ."

Điền Tử Trân thì có vẻ hơi lo lắng,"Bọn họ và chúng ta giống nhau, đều là nhân tộc, ngộ ngỡ chọc cho chúng yêu môn giận giữ, nói không chừng chúng ta cũng sẽ bị liên lụy.'

"Gần đây đúng là hơi loạn." Mạc Phan gật đầu, nói: "Xem ra mấy thế lực lớn vẫn chưa chịu từ bỏ thi thể kia, dự định vào xem, nhỡ như lại có biến hóa gì, chắc chắn Huyết nha nhất tộc sẽ không lại nhảy ra cướp đồ."

"Đó là đương nhiên, tất cả đều cuốn gói đi cả rồi mà, có điều Huyết nha nhất tộc đi rồi, lại có đám người Nam Thiệm bộ châu tới, ai biết được. Nhóm người này ngay cả một Thần kiều cảnh cũng không có, không biết là không đến, hay vẫn là ẩn núp ở phía sau không muốn lộ diện." Phiên Cổ tiếp lời. "Không thể nói chính xác được, đám người Nam Thiệm bộ châu kia khiến mấy thế lực lớn kinh hoàng khiếp vía, xác suất lớn là Thần kiều cảnh đã co đầu rút cổ ở trong tộc để phòng bất trắc. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bộ thi thể kia cũng là đại cơ duyên, tỷ lệ năm năm đi." Điền Tử Trân phân tích nói.

Nói xong, Điền Tử Trân đột nhiên nhìn Tần Hà, hỏi: "Đúng rồi, còn chưa hỏi qua Ngụy tiểu ca, không biết ngươi là từ nơi nào tới?"

Lời này vừa ra, ba người còn lại liếc nhìn nhau một cái, sắc mặt đều là hơi biến đổi.

Nam Thiệm bộ châu, thế lực nhân tộc, lúc này lại tới một nhân tộc lạ mắt, khó tránh khỏi liên tưởng đến.

"Ta từ Đại Lê Đông thổ tới, tới nơi đây là vì mộ danh Hắc Phong Sơn." Tần Hà trả lời không chút nghĩ ngợi.

Hắc Phong Sơn sở dĩ có nhiều người như vậy, tất cả đều là nhờ có danh tiếng, trong Thập tuyệt chỉ địa, Hắc Phong Sơn đã được tính là hiểm địa "thân thiện" nhất, ngay cả Chân nguyên cảnh cùng Dũng tuyền cảnh cũng dám đến gần kiểm tra thử vận khí của mình.

Đặt ở hiểm địa khác, Luân hải cảnh cũng chỉ có thể đứng xa xa liếc nhìn một cái, đánh cái cắt, sau đó chạy được xa bao nhiêu thì chạy xa bấy nhiêu.

Người đến từ ngũ hồ tứ hải, tùy tiện báo một địa danh cũng không ai có thể xác minh.

Đúng như suy đoán, bốn người hai mặt nhìn nhau, Phiên Cổ nói: "Đại Lê Đông thổ? Chẳng lẽ là quốc gia nào đó bên phía Đông Ly Đảo?"

"Đúng vậy, địa phương nhỏ không đáng giá nhắc tới." Tân Hà mở miệng bịa đặt đã đến trình độ mặt không đỏ tim không đập, ngay cả ánh mắt cũng lộ ra trong suốt. "Ôi, ta còn tưởng rằng là Nam Thiệm bộ châu tới đấy, dọa ta một hồi." Phiên Cổ vỗ võ ngực, lại nói: "Nếu ngươi là từ Nam Thiệm bộ châu tới, vậy ta cũng không dám cùng ngươi tổ đội rồi, quá dọa người."
Bình Luận (0)
Comment