Thiên Phú Quỷ Dị, Đốt Xác Liền Trở Nên Mạnh Mẽ (Bản Dịch)

Chương 986 - Chương 986: Bàn Xà Giản

Chương 986: Bàn Xà Giản Chương 986: Bàn Xà GiảnChương 986: Bàn Xà Giản

Khe núi rất dài, hơn nữa lực lượng càn quét của từng trận từng trận phong cương cũng tạo thành trở ngại không nhỏ.

Trọn vẹn dùng thời gian một chén trà, đội ngũ mới xông ra khỏi khe núi.

Nói là xông ra thì cũng không hoàn toàn đúng, chẳng qua là đi qua khu vực chật hẹp nhất, tiến vào trong một đường cốc tương đối rộng rãi mà thôi.

Bốn người thở phào một hơi, đi đến nơi này liền có không gian tránh né phong nhận, không cần chọi cứng nữa.

Hơn nữa khu vực này trốn trải, phong nhận sẽ không tiếp tục mạnh lên, uy lực tương đối cũng sẽ nhỏ hơn một chút.

Phía trước, cương phong gào thét, sương mù màu xám lúc tụ lúc tan, lộ ra đường cốc đạo chín quẹo mười tám rẽ phía dưới, cuộn chuyển như đoạn ruột, tựa như một con "cự mãng" đang nằm cuộn mình.

"Đây chính là nguồn gốc của cái tên Bàn Xà Giản, khe núi cuộn mình như rắn." Phiên Cổ nuốt vào hai viên Bổ nguyên đan, giải thích với Tân Hà.

"Địa thế là hướng xuống dưới hả?" Tần Hà hỏi.

"Đúng vậy." Phiên Cổ gật đầu, lại nói: "Toàn bộ khu vực bên ngoài Hắc Phong Sơn, đại đa số địa thế đều là hướng xuống dưới, khi địa thế lại đi lên thì chính là khu vực giữa."

"Tận cùng bên trong thì sao?" Tần Hà lại hỏi.

Phiên Cổ mang vẻ sợ hãi lắc đầu mạnh mẽ: "Nơi đó căn bản không phải là nơi mà Luân hải cảnh chúng ta có thể đi, hơn nữa ta nói đến khu vực giữa kia, cũng chỉ là khu vực giữa của bên ngoài, khu vực giữa chân chính thì sợ là nơi chỉ có đại lão Đạo cung cảnh, Thần kiều cảnh mới có thể đặt chân tới."

"Như vậy à, không thể bay qua sao?" Tần Hà hỏi tiếp.

Câu hỏi này vừa ra, không chỉ là Phiền Cổ, ngay cả ba người Hỏa Đông Minh, Điền Tử Trân, Mạc Phan cũng là vẻ mặt kinh sợ.

Điền Tử Trân nói: "Tiểu ca ngàn vạn lần đừng như vậy, màn sương mù màu xám dày đặc này mặc dù cản trở tâm mắt của chúng ta, nhưng cũng đã ngăn trở bớt rất nhiêu nguy hiểm, nếu lăng không phi hành thì tương đương với bày rõ hành tung của mình, sinh vật khủng bố bên trong Hắc Phong Sơn chớp mắt là đến, ngay cả cường giả Thần kiêu cảnh cũng không dám phi hành ở khu vực ngoài cùng."

"Mà đây vẫn chỉ là một nguyên nhân trong đó, càng nguy hiểm hơn chính là, toàn bộ khu vực trong Hắc Phong Sơn đều giăng đầy sát trận, khốn trận, huyễn trận, hơn nữa không giờ khắc nào là không biến ảo, thần bí khó lường, một khi tiến nhầm vào liền trăm tử vô sinh. Cho nên, dùng tốc độ nhanh để di chuyển trong Hắc Phong Sơn là tối ky, trừ phi là chạy trốn, bằng không nhất định phải áp chế tốc độ, thận trọng từng bước, quyết không thể mê đầu xông loạn hay bay loạn."

"Đây cũng là một trong những mối nguy hiểm tiếp theo chúng ta phải đối mặt, theo sát, tốt nhất đến ngay cả dấu chân cũng đừng giẫm sai." Hỏa Đông Minh tiếp lời.

Tần Hà chỉ có thể gật đầu, giải thích nhiêu như vậy, hiển nhiên bốn người là có chút bị mình dọa sợ.

Bởi vì một bước đạp sai, hoặc là dẫn tới thứ gì, bọn họ cũng sẽ phải gặp tai họa theo.

Tiếp đó Hỏa Đông Minh lại thả ra hai con thằn lằn, đồng thời treo lên đuôi chúng hai cái túi màu trắng.

Thắn lăn bò về phía trước, lập tức kéo ra hai đường màu trắng trên mặt đất.

Hỏa Đông Minh đi trước dẫn đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm vào dấu chân trên đất, giãm lên đường màu trắng đi tới.

Ba người đằng sau đuổi sát theo sau, Tần Hà cũng đi theo.

Nhưng mà còn chưa đi được bao xa,'Phốc" một tiếng, một đám sương mù đỏ trắng từ chỗ sâu sương mù màu xám bay ra, mang theo mùi máu tươi nhàn nhạt.

"Có sát trận!" Hỏa Đông Minh biến sắc.

"Phu quân cẩn thận!" Điền Tử Trân căn dặn một tiếng.

Hỏa Đông Minh gật đầu, lại thả ra hai con thằn lằn, một mình hướng về phía trước thăm dò, qua mấy chục hơi thở sau, giọng nói của y từ trong sương mù xám truyền ra: "Có thể tới đây."

Mọi người liền đi tới, chỉ thấy trước mặt Hỏa Đông Minh, bốn vết máu tạo thành hình quạt vòng ra một khu vực đại khái.

"Hầy, vừa mới hao tổn một tấm thuẫn, giờ lại tốn bốn khối nguyên linh thạch.' Mạc Phan hơi đau lòng nói.

Tần Hà nhìn về phía dấu vết máu kia, nát đến không thể nát hơn, cái gì cũng không để lại.

Những con thắn lằn kia là một loại ngự thú vô cùng sơ cấp, sinh sôi rất nhanh, thủ pháp luyện chế đơn giản, một câu chính là số lượng nhiều bao ăn no, đặt ở nơi khác là thứ vô dụng, nhưng đặt ở Hắc Phong Sơn này lại là thứ thiết yếu. Nghe lời lẩm bẩm của Mạc Phan, hẳn là một khối nguyên linh thạch một con, đối với tu sĩ bình thường mà nói, cũng không tính là rẻ.

Rất rõ ràng, Mặc Linh Quả cùng những bảo vật khác quay xung quanh Hắc Phong Sơn đã tạo thành chuỗi cung ứng hoàn thiện.

"Một trái Mặc Linh Quả giá trị bao nhiêu?" Tần Hà tò mò hỏi.

Một tấm thuẫn cộng thêm còn phải không biết tiêu hao bao nhiêu thằn lằn, nếu giá trị thấp mà nói, vận khí không tốt liên phải lỗ vốn.

"Xem sản xuất, giá thị trường hiện tại khoảng chừng ba trăm nguyên linh thạch một trái." Mạc Phan trả lời.

"Giá trị vẫn rất cao nha." Tần Hà nhíu mày.

Ba trăm nguyên linh thạch đặt ở Nam Thiệm bộ châu tuyệt đối là một khoản tiền lớn, rất nhiều thế gia sợ rằng còn chẳng thể lấy ra nổi. Tất nhiên nói đi cũng phải nói lại, Nam Thiệm bộ châu tài nguyên tu luyện thiếu thốn, nguyên linh thạch sản xuất cực ít, thậm chí đều không thể trở thành đồng tiền mạnh, giá trị cũng không thể đánh giá ngang bằng.

"Nhưng tấm thuẫn của ta đã đáng giá sáu trăm nguyên linh thạch rồi." Mạc Phan lộ vẻ mặt như đưa đám nói.

Tần Hà không còn gì để nói, khá lắm, mới vừa vào cửa liền ném đi hai trái Mặc Linh Quả.
Bình Luận (0)
Comment