Chương 987: Tàn trận, Hắc Kinh Xà
Chương 987: Tàn trận, Hắc Kinh XàChương 987: Tàn trận, Hắc Kinh Xà
"Chặn đường sao?" Phiền Cổ hỏi Hỏa Đông Minh.
"Còn phải thăm dò một chút mới biết được." Hỏa Đông Minh lui ra phía sau mấy bước, nắm lên một hòn đá nhỏ, cẩn thận kê sát đất hướng phía bên rìa lăn đi qua.
"Bal"
Hòn đá nhỏ lăn một được một khoảng cách ngắn, sau đó đột nhiên nổ tung, hóa thành một đám bụi khói, chỉ rơi xuống mặt đất một chút nhỏ, so với sương máu thì sạch sẽ hơn nhiều.
Trong khoảnh khắc đó, Tần Hà cảm nhận được một cỗ sát cơ kinh khủng hết sức cô đọng, khiến lông tơ toàn thân hắn không khỏi dựng đứng!
Thật là một sát trận khủng bối
Không cảm nhận ở khoảng cách gần không biết, vừa cảm nhận được liền giật mình. Sát cơ như thế, nếu mình không có bất cứ phòng ngự nào mà tiến vào, chỉ bằng lực phòng ngự của thân thể, nhất định phải bị thương.
Hơn nữa cỗ sát cơ này cực kỳ lạnh lẽo đến thấu xương, nói không chừng còn có hiệu quả bám vào xương, một khi bị nó sát thương sợ rằng sẽ như giòi trong xương, không những thương thế khó lành, còn có thể mang tính phá hủy kéo dài.
Tần Hà chấn kinh, trước kia Hắc Phong Sơn này rốt cuộc đã bày ra trận văn dạng gì, dù đã vỡ nát không biết bao nhiêu năm tháng mà uy lực tàn chận, vẫn còn khủng bố đến mức quỷ dị như vậy.
Theo nhận biết của hắn về trận pháp, sau khi trận pháp vỡ nát thì toàn bộ đều bị mất tác dụng, tuyệt đối không có thuyết pháp còn tàn tồn. Tần Hà nheo mắt, phát động các loại nhãn thuật, quét về phía sát trận kia, chỉ thấy được một chút gợn sóng vô cùng yếu ớt, yếu ớt giống như là cỏ cây hô hấp vậy, nếu không chú ý hoàn toàn không thể nhận thấy bất kỳ phát hiện nào.
Giờ khắc này Tần Hà xem như đã được kiến thức cái gì gọi là thiên ngoại hữu thiên.
Sát trận nhưu vậy, nếu là ở trạng thái toàn thịnh, chính là tồn tại bậc nào, dùng để tru thiên hay sao?
Sau đó Hỏa Đông Minh lại lăn mười hòn đá nhỏ, vòng ra đại khái phạm vi sát trận, sau cùng lại gọi ra hai con thú thằn lằn, tiến lên thăm dò.
"Bên cạnh không có vị trí ngăn trở còn cần lo lắng sao?" Tần Hà thấy thế, lại hỏi.
Phiên Cổ lắc đầu, chỉ vào đường vòng cung sát trận nói: "Sát trận cũng không có hình dạng xác định, ngươi xem phạm vi vòng định ra đi, thực tế khả năng còn bỏ sót mấy chỗ bất quy tắc, nó có thể cách phạm vi vòng ra xa mấy bước, thậm chí là mấy chục bước, giống như là một vùng thuộc địa, nhất định phải dùng thằn lằn bò hết toàn bộ khu vực bên ngoài, chắc chắn an toàn mới có thể đi qua."
Vừa mới dứt lời, giống như là để chuyên môn ấn chứng cho lời nói của y.Phốc" một tiếng, một con thăằn lằn đang bò tới vị trí cách sát trận khoảng sáu bước đã bị hóa thành một đoàn sương máu.
"Nhìn đi, đó mới là chỗ âm hiểm nhất." Phiầền Cổ biến sắc.
Tần Hà sợ hãi, sát trận chiếm cứ hơn phân nửa đường cốc, chỉ còn chừa lại độ rộng đủ cho hai người song hành đi qua, mà vị trí khoảng thuộc địa kia ngay sát bên ngoài chỗ chật hẹp nhất. Nếu vừa rồi Hỏa Đông Minh không tiếp tục dò xét mà đi qua phạm vi đại khái đó, thì gần như là không có khả năng may mắn thoát khỏi. Hơn nữa phạm vi "thuộc địa" cực nhỏ, gợn sóng càng thêm yếu ớt, ngay cả chính bản thân Tân Hà cũng không nhìn ra được dị thường qì.
Sau đó Hỏa Đông Minh lại dò xét một hồi, vòng định ra toàn bộ phạm vi thuộc địa, mọi người mới cẩn thận từng ly từng tý đi vòng qua rìa sát trận.
Lại sau nữa, chính là vừa đi vừa nghỉ.
Thỉnh thoảng liền sẽ đụng phải một chỗ sát trận, dừng lại, trước trước sau sau, tổng cộng thông qua được sáu nơi.
Dùng lời đánh giá của Phiên Cổ tới nói, là vận khí cũng không tồi.
Nếu là có chỗ sát trận nào phá hỏng đường cốc thì bọn họ cũng chỉ có thể dẹp đường hồi phủ.
Bởi vì chờ đợi sát trận biến mất, có thể là vài canh giờ, cũng có thể là vài tháng.
Hao phí quá nhiều thời gian, ngộ nhỡ đường về lại xuất hiện ngoài ý muốn gì, liên xem như bỏ qua giờ lành.
Lúc này lại nhìn tới, phía trước là một vách núi cao ngất vụt lên từ mặt đất, giống như trụ bàn xà, trụ xà cuộn mình, toàn thân đen huyền, tỏa ra chất cảm lạnh băng.
Trên vách núi, mấy chục cây cổ thụ đen như mực nghiêng nghiêng sinh trưởng ở một chỗ lõm xuống, cành lá rậm rạp, phía trên treo đầy trái cây toả ra ánh sáng nhàn nhạt.
"Nhìn kìa, Mặc Linh Thụ, rất nhiều quả đã chín rồi." Mạc Phan chỉ về phía vách núi lõm xuống, hưng phấn hô. Hỏa Đông Minh đếm qua một chút, cười nói: "Ít nhất có hơn một trăm quả đã chín, so với lần trước nhiều gấp đôi."
"Vạn sự sẵn sàng, chỉ còn chờ cơ hội." Phiền Cổ cũng là kích động vỗ bàn tay một cái, nói:" Mau đến, dò xét xung quanh đây một lần, sau khi chắc chắn an toàn, chúng ta lặng lẽ chờ quả rụng."
Hỏa Đông Minh đáp lời, sau đó cùng Mạc Phan bắt đầu dò xét khu vực xung quanh.
Tần Hà lưu chuyển pháp mục, cẩn thận quan sát, phát hiện xung quanh Mặc Linh Thụ có không ít điểm sáng màu đỏ sậm lúc sáng lúc tối ẩn hiện, hiển nhiên là có sinh vật không rõ chiếm cứ, cách nơi này khoảng chừng một ngàn bước, hơn nữa còn cách vài tòa núi thấp.
"Mặc Linh Thụ thường sinh trưởng ở nơi phong cương không tàn phá tới, là cảng tránh gió thiên nhiên, một vài hung vật tiềm ẩn ở nơi đó, cho nên không thể quá áp sát gốc cây, hơn nữa cũng không thể chủ động đánh quả rớt xuống, nếu không sẽ bị coi là khiêu khích, một khi dẫn động các hung vật kia, vậy thì nguy hiểm." Phiên Cổ thấy ánh mắt Tần Hà rạng rỡ, nói thêm.
Tần Hà gật đầu, vào khoảnh khắc nhìn thấy những cây ăn trái này, hắn quả thực đã động ý nghĩ đó.
Khoảng cách một ngàn bước, nói gần không gần, nói xa cũng không xa, nếu muốn hái quả, tóm lại là vẫn có biện pháp.
"Quả, nơi này có quả."
Đúng vào lúc này, cách đó không xa truyên đến tiếng hô mừng rỡ của Hỏa Đông Minh cùng Mạc Phan.
Phiên Cổ cùng Tần Hà nhanh chóng đi tới, liền thấy được Hỏa Đông Minh và Mạc Phan chỉ vào một mảnh rừng cây bên cạnh đường cốc cách đó không xa hô.
Bên trong tổng cộng có ba vật đang tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt, không khác gì với những trái Mặc Linh Quả trên cây kia.
"Cẩn thận, trong bụi cỏ khả năng có thứ gì đó." Phiên Cổ thấy thế vội vàng nhắc nhở.
Vừa dứt lời,'Sưu" một tiếng, một thứ gì đó màu đen liền nhanh như chớp tập kích về phía Hỏa Đông Minh hô lớn tiếng nhất, tốc độ cực nhanh.
"Móa nó -"
Hỏa Đông Minh kinh hô một tiếng, vội vàng ngửa người ra sau tránh né.
Thứ màu đen kia lóe lên mà qua, không thể đánh trúng Hỏa Đông Minh liền vọt đến trên một tảng đá lớn đối diện sau đó lại bắn ngược trở về, lúc này nó lại là tập kích Điên Tử Trân.
"Nghiệt súc!"
Điền Tử Trân sớm đã có đề phòng, toàn thân chân nguyên hộ thể, hai tay vừa bắn liên chính là hai cái boomerang bắn ra.
"Đinhl"
Một tiếng kim thiết giao kích vang lên, tia lửa bắn ra, thứ màu đen kia bị bắn ngược trở về, hai cái boomerang của Điền Tử Trân cũng đồng dạng bị bắn ra.
Cái thứ màu đen kia rơi xuống đất, Tần Hà lập tức tập trung nhìn tới.
Lại là một con rắn nhỏ, chỉ dài chừng một xích, lớn chừng ngón út, toàn thân đen kịt, trên đầu mọc lên ba cái sừng cao vút.
Đặc biệt nhất vẫn là linh phiến trên người nó, thông thường thì rắn đều có vảy mịn, mà con rắn đen chỉ lớn chừng ngón út này, lại có linh phiến to như móng tay con nít.
Theo rắn đen há miệng phát ra âm thanh như tiếng ngựa hí, từng từng từng mảnh lân phiến kia mở ra, tầng tâng lớp lớp, giống như là lông nhím dựng lên, làm cho người khác phải kinh hãi.
"Là Hắc Kinh Xà!" Phiên Cổ biến sắc.
Tần Hà nghe vậy, lập tức quăng thuật phân biệt yêu đi qua, đã rất lâu hắn không động đến thuật pháp này rồi.
Hắc Kinh Xà: Dường như rắn lại không phải rắn, thuộc loại thằn lằn âm sinh, cảnh giới Luân hải, toàn thân cứng rắn như sắt, miệng chứa độc đen, am hiểu tốc độ, đánh lén, lấy thiên tài địa bảo làm thức ăn.
"Cẩn thận, đây là Hắc Kinh Xà trưởng thành, phi phiêu của ta không thể phá được phòng ngự của nó." Điền Tử Trân vội vàng nhắc nhở.
"Chỉ có thể đập chết nó!"
Hai tay Phiên Cổ lóe lên ánh sáng trắng, một tấm thuẫn xương và một cái chùy ngắn rơi vào tay, hô lớn: "Nghĩ cách vây khốn nó một lát, đòn công kích bình thường đối với nó không có tác dụng gì -"
Nhưng mà lời còn chưa hết, Hắc Kinh Xà đã dẫn đầu làm khó dễ, miệng răng nanh thắn lằn vừa mở ra liền phun ra một đám khói đen nồng đậm về phía mọi người.
"Hắc vụ, có kịch độc, mau lui lại!" Sắc mặt Phiên Cổ đại biến, vội vàng lui lại phía sau.
Mọi người vội vàng lui lại phía sau, chỉ thấy những nơi đám khói đen kia đi qua, có dù là đá xanh trong cốc cũng bị ăn mòn phát ra tiếng "xì xì", bốc lên khói đen. Vừa đối mặt Hắc Kinh Xà đã chiếm hết thế thượng phong, còn suýt nữa lấy mạng Hỏa Đông Minh.
Mấy hiệp sau đó, bốn người hoàn toàn ở vào thế bị động, tốc độ của Hắc Kinh Xà cực nhanh, lại thêm phòng ngự cao cùng với một cái miệng có thể phun ra sương độc bất cứ lúc nào, quả thực là không thể phá giải.
Pháp thuật, đòn công kích bình thường không thể gây thương tổn đến nó, trọng quyền xuất kích lại không theo kịp tốc độ của nó.
Bốn người luống cuống tay chân cũng chỉ có thể miễn cưỡng tự vệ, gần như không sức hoàn thủ.
Tần Hà thấy vậy không khỏi lắc đầu, que cay nhỏ này quả thực hơi hung hãn, nếu còn không ra tay, mảnh địa bàn này cũng chỉ có thể tặng cho nó.
Rất rõ ràng nó cũng đang thu thập Mặc Linh Quả, song phương đụng phải.
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Hắc Kinh Xà vừa ngắn ngủi rơi xuống đất, Phiền Cổ đã trọng chùy xuất kích một lần nữa, trên mặt chùy rạng rỡ hào quang, uy thế một tòa núi nhỏ rơi đập xuống, đập mạnh về phía Hắc Kinh Xà.
Đây là phản kích duy nhất của bốn người có thể đẩy lui Hắc Kinh Xà.
Cũng chỉ có thể đẩy lui, tốc độ trọng chùy của Phiền Cổ chưa đủ, mỗi lần đánh xuống Hắc Kinh Xà đều có thể dễ dàng né tránh.
Nhưng mà lần này, con Hắc Kinh Xà kia lại là gào rít lên, không hề né tránh mà chỉ điên cuồng giấy giụa, giống như là đã bị cố định lại.
Hư Không Pháp Mục: Thần thông chi thuật đến từ Vu môn thượng cổ, có thể giam cầm một mảnh hư không, nơi pháp mục hướng đến, ngài là Hư không chỉ chủ.