Chương 988: Vận khí lại không tồi
Chương 988: Vận khí lại không tồiChương 988: Vận khí lại không tồi
Đây là lần đầu tiên Tân Hà thử nghiệm pháp thuật này.
Hiệu quả rất tốt, que cay nhỏ màu đen trong nháy mắt đã bị giam câm trong một tấc vuông không cách nào đột phá.
Thuật này so với thuật định thân trong ba mươi sáu thức trấn linh thì mạnh hơn nhiều, không hổ là thần thông chỉ thuật, nơi pháp mục hướng đến, chính là Hư không chỉ chủ.
Ngay cả vật âm sinh Thần kiều cảnh cũng có thể giam cầm dễ như trở bàn tay.
"Phốc -" Ngay sau đó, trọng chùy của Phiền Cổ liền rơi xuống, Hắc Kinh Xà trực tiếp nổ thành tương.
Một thân lân giáp vặn bẹp biến dạng, thậm chí còn bị đập rớt mấy mảnh vảy rắn, theo lý thuyết, với phòng ngự như vậy thì trọng chùy này cũng chỉ là vừa phá phòng mà thôi.
Nhưng tiếc là, thủ đoạn sát sinh, cần gì phải phá phòng?
Một chùy nện xuống, lân giáp không tổn thương bao nhiêu, nhưng lục phủ ngũ tạng lại như là quả mọng bị giãm nổ.
"A?!" Một màn này trực tiếp khiến Phiền Cổ ngây ngẩn cả người, y mở to hai mắt, khuôn mặt tràn đầy vẻ bất ngờ.
Một chùy này của y, chủ yếu là muốn bức lui con Hắc Kinh Xà này, cho phe mình cơ hội thở dốc, nếu để nó tùy ý công kích thì toàn bộ đội ngũ sẽ phải bàn giao ở nơi này.
Kết quả... Một chùy này vậy mà đã kết thúc chiến đấu. "Phiên ca uy vũ!" Mạc Phan xem xét, hết sức vui mừng.
Hỏa Đông Minh cùng Điền Tử Trân lòng còn sợ hãi, cũng là không dám tin tưởng vào kết quả này.
Cảm giác như là đánh đấm lung tung đánh chết sư phụ già, chết rồi, đánh như thế nào, không biết.
Tóm lại là đã chết.
"Cát tỉnh cao chiếu, tất có phúc duyên." Tần Hà cũng phụ họa nói.
"May mắn, may mắn, ha ha!" Phiền Cổ gãi gãi đầu, không có nói lời khẳng định, cũng không có phủ nhận gì.
"Mảnh vảy rắn này, có thể bán được không ít nguyên linh thạch, lấy lại được vốn rồi." Hỏa Đông Minh vươn tay nhiếp một cái, nhiếp vảy rắn đến giữa không trung, vui vẻ nói.
"Lần trước tại thương hội Long Thụy hình như là ra giá tám trăm khối nguyên linh thạch." Phiền Cổ nói.
"Còn có ba viên Mặc Linh Quả." Hỏa Đông Minh ánh mắt phấn khởi, vừa nói vừa nhiếp lấy ba trái Mặc Linh quả vào trong tay, nói: "Cũng không biết con Hắc Kinh Xà này lấy được từ nơi nào, còn rất tươi mới, là quả mới vừa rụng."
"Chia Mặc Linh Quả trước đi." Phiên Cổ nói.
"Được." Hỏa Đông Minh gật đầu, nói: "Giá trị vảy rắn bao nhiêu còn không rõ, nhưng khẳng định đắt giá hơn Mặc Linh Quả, thứ này ta cất đi trước, Mặc Linh Quả phân cho Ngụy tiểu ca, Mạc Phan cùng với Phiền ca."
Nói xong, Hỏa Đông Minh liên đem ba viên Mặc Linh Quả chia cho ba người. Tần Hà nhận lấy, phát hiện quả này vào tay vô cùng ôn nhuận, giống như là ngọc thạch, nhưng lại vô cùng nhẹ, tựa như là bên trong rỗng giống bong bóng trà trong tiết Thanh minh.
(Bong bóng trà: Lá non hoặc quả cây trà bị nấm kích thích, đột biến tạo thành bong bóng rỗng, ăn giòn, ngọt, mát. Thường có vào tiết Thanh minh. )
Cẩn thận xem xét, thực ra quả này cũng không phải là bên trong rỗng, mà là ẩn chứa một sợi tinh nguyên phong hệ vô cùng tỉnh thuần, dùng để phục dụng hoặc luyện đan đều là cực tốt.
"Quả này có thể trực tiếp ăn không?" Tần Hà hỏi.
"Tất nhiên có thể, có điều không có lợi cho lắm." Phiên Cổ gật đầu lại lắc đầu, sau đó giải thích: "Mặc Linh Quả có quả nguyên tinh túy, có thể dùng để luyện chế đan dược đột phá bình cảnh, đặc biệt đối với một số tu sĩ chuyên môn tu luyện phong thuộc tính mà nói, nó lại càng thêm trân quý, cho nên giá trị của nó không nằm ở chỗ trực tiếp sử dụng."
"Chính là ngươi bán nó đi lấy tiền mua đan dược khác sẽ có lời hơn rất nhiều." Mạc Phan lời ít ý nhiều nói."
"Ờm -' Tần Hà gật đầu, sau đó thuận tay liền ném Mặc Linh Quả vào miệng.
Răng rắc răng rắc, một vị thơm ngọt chảy vào cổ họng, cả người lập tức cảm giác nhẹ nhàng hơn mấy phần, cảm giác kia giống như là cưỡi gió bay đi vậy, ngay cả sợi tóc cũng bay lên.
Hương vị rất khoan khoái, ngọt ngào thơm ngát, đậm một phân thì ngán, nhạt một phân liên thiếu, vô cùng vừa miệng.
Phiền Cổ: ".. "
Mạc Phan: ".. “ Hai vợ chồng Hỏa Đông Minh: "..."
"Mùi vị không tệ, có cơ hội lấy nhiều thêm chút." Tân Hà ăn ngon đến nhướng mày.
Mùi vị của linh thực bảo dược cũng không theo giá trị và mức độ trân quý mà biến đổi, dược vị sâm ngàn năm đắng chát, còn Mặc Linh Quả trăm năm này, hương vị lại là thượng thừa.
"Ngụy tiểu ca, quả nhiên... Hào khí a." Mạc Phan hơi lúng túng cười cười, nghĩ thầm vị tiểu ca này không nghe theo lời khuyên bảo a. Y đã đến Hắc Phong sơn mạch này hai năm rồi, vậy mà còn chưa từng thử qua hương vị Mặc Linh Quả lần nào, ba trăm nguyên linh thạch một quả, ai bỏ được tiền chứ.
"Nếm thử mùi vị một chút, ha ha." Tần Hà ợ hơi một cái.
"Hy vọng hôm nay có thể nhặt được nhiêu mấy quả."
Phiền Cổ nhìn về phía trên vách núi xa xa, nơi đó Mặc Linh Quả lấm tấm, xán lạn giống như sao trời, đáng tiếc lại là mong muốn nhưng không thể đụng đến, chỉ có thể ngừng chân tại nơi đây, bị động chờ đợi.
Đúng lúc này, đột nhiên có một trận cương phong gào thét lướt qua vách núi, những cây Mặc Linh Quả kia lập tức đong đưa lay động, mấy ánh sao rơi xuống, hóa thành mấy điểm sáng bay về phương xa.
"Ôi kìa, quả rụng rồi!"
"Thật là đáng tiếc, hướng gió không đúng!"
"Sáu quả, trọn vẹn sáu quải"
Mạc Phan, Hỏa Đông Minh võ đùi thở dài, nhón chân, chỉ có thể trơ mắt nhìn những điểm sáng kia rơi vào dãy núi âm trâm phía sau, triệt để mất đi tung tích.
Tiếp đó chính là sự chờ đợi vô cùng sốt ruột, mỗi một lần phong cương thổi hướng bên này đều có thể dẫn pháp mấy người trở nên kích động.
Nhưng không biết là đã dùng hết "vận khí”, hay là bọn họ vốn không có vận khí, mấy lần quả rơi rụng thì hướng gió đều không đúng, lúc hướng gió đúng thì quả lại không rụng, trái lại là có phong nhận đánh tới, cạo Mạc Phan cùng Hỏa Đông Minh quá sức.
"Phiến dãy núi kia, có nguy hiểm gì?" Tân Hà cũng bị trông mòn con mắt khiêu khích, cảm giác bị động giống như là con khỉ bị đùa giỡn vậy.
Thế là Tân Hà chỉ vê mấy tòa núi thấp nằm ngang giữa đội ngũ mình cùng vách núi Mặc Linh Thụ.
Phiên Cổ biến sắc, trả lời: "Đó là hung địa chưa bao giờ thăm dò qua, chỉ biết hung vật lớn nhất ở đó, là một con Giác Ma Xà."
"Chính là con bị thương ngủ đông mà trước đó nói tới kia?"
"Đúng vậy, nó đã chiếm cứ ở nơi này mười mấy năm, cũng là gân đây mới tiến vào ngủ đông, bằng không chúng ta chắc chắn không dám tới nơi này."