Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 141

Edit: Preiya

Thiên Lạc Bình Nguyên, là ở cuối phía tây Lạc Nguyệt Quốc, là địa phương tiếp giáp với Tinh Đấu Quốc, dù rằng hoàn cảnh nơi này cực tốt, địa lý lại càng thuận lợi, thế nhưng bởi vì nơi này cực kỳ hỗn loạn, mặc dù hai quốc gia đều cực kỳ trông thấy mà thèm, nhưng lại cũng không có người nào có thể đủ thống trị phiến bình nguyên này.

Ở trung tâm Thiên Lạc Bình Nguyên, Thiên Lạc Thành là nơi hỗn loạn phức tạp nhất, tất cả các thế lực ở nơi này giăng đầy khắp nơi, nếu như có thế lực ngoại lai muốn đến trú tại đây thì tuyệt đối không phải là chuyện đơn giản.

Lúc này bên trong Thiên Lạc Thành, ở bên ngoài một tòa nhà có đình viện không phải là rất rộng rãi, hai người lần lượt dừng lại bước chân, khẽ ngẩng đầu lên, chuyển ánh mắt nhìn lên bốn chữ mạ vàng trên xà ngang kia.

"Thiên Lạc vương phủ?" Xoa xoa cằm, nữ tử bạch y chuyển mắt nhìn về phía nam tử bên cạnh, khẽ mỉm cười, nói, "Xem ra, chính là chỗ này."

Có thể nói nụ cười này của nàng là khuynh quốc khuynh thành, phong hoa tuyệt đại, đến nỗi người đi đường quanh mình cũng không khỏi dừng bước lại, ngơ ngác nhìn chăm chú vào nữ tử bạch y.

Thấy những ánh mắt không hề che giấu chút nào bên cạnh, nam tử khẽ nhíu mày, trên khuôn mặt tuyệt thế thoáng hiện lên vẻ âm u, âm lãnh quét mắt nhìn đám người xung quanh, duỗi một cánh tay ra kéo nữ tử bạch y vào trong ngực, giống như là tuyên bố quyền sở hữu của mình.

"Tiểu Dạ Nhi, chúng ta đi thôi."

Hắn cũng không muốn nữ nhân mình yêu bị người vây xem ở chỗ này, nữ nhân của hắn vĩnh viễn chỉ thuộc về một mình hắn…

"Minh Chủ, ngài đã tới."

Đi vào đình viện, liền thấy Hồng Lạc Thiên mang theo tất cả mọi người Tán Tu Liên Minh đi tới nghênh đón, có lẽ là bởi vì Dạ Nhược Ly đến nên trên khuôn mặt của bọn họ đều không hề che giấu mừng rỡ chút nào.

Tuy dựa vào Thanh Minh Phủ là có thể tới Thiên Lạc Thành rất nhanh, thế nhưng trên một đường này, hai người hoàn toàn là du sơn ngoạn thủy, thoải mái nhàn nhã đi đến, cho nên sự chậm trễ này liền chậm hơn mọi người Tán Tu Liên Minh một tháng.

"Hồng Lạc Thiên, sau này các ngươi không cần gọi ta là Minh Chủ nữa."

Giọng nói nhàn nhạt khiến Hồng Lạc Thiên hơi ngẩn ra, tức thì tựa như hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của nàng, cung kính nói: "Dạ, Vương Phi."

"Ừ," hài lòng gật đầu một cái, Dạ Nhược Ly nhìn khắp bốn phía, khẽ nhíu mày một cái, "Đúng rồi, lão gia hỏa Trịnh Thiên Nhiên kia, còn có Thiên Lưu và Hồng Lam đi đâu rồi?"

Khóe miệng khẽ giật giật, Hồng Lạc Thiên lau đi mồ hôi đổ trên trán, có lẽ chỉ có nàng mới có thể gọi Thiên Nhiên đại sư là lão gia hỏa.

"Sau khi Thiên Nhiên đại sư đi tới Thiên Lạc Thành thì cảm ngộ được nên đang ở trong phòng bế quan đột phá, về phần Thiên Lưu tiểu thư và Lam Nhi, họ rời khỏi Thiên Lạc vương phủ đi dò xét cửa hàng rồi."

Mạc Tử Hề cho bọn họ không chỉ là cái thân phận Vương Gia khác họ này, còn đưa cho nàng mấy gian cửa hàng Hoàng tộc tại Thiên Lạc Thành cho nàng, bất quá chỉ bởi vì Thiên Lạc Bình Nguyên bài xích thế lực ngoại lai, cho dù Hoàng tộc có mấy gian cửa hàng ở chỗ này nhưng lại hoàn toàn không người nào đón tiếp chiếu cố.

Thế nhưng kể từ sau khi đám người Trịnh Thiên Nhiên đến đây, ngược lại lợi dụng đan dược dần dần có lợi nhuận, đây là nàng biết được từ trong miệng Hồng Lạc Thiên.

"Yêu nghiệt, chúng ta đi xem một chút đi, ta cũng muốn biết tình thế ở Thiên Lạc Thành là như thế nào."

Có lẽ, Thiên Lạc Bình Nguyên cho người khác mà nói, là sào huyệt của ác ma, nhưng ở trong mắt của nàng là khối thịt béo mê người, ở chỗ này sản sinh ra vô số dược liệu quý hiếm và tinh thạch, nếu như có thể thống trị toàn bộ Thiên Lạc Bình Nguyên, chắc chắn nó sẽ trở thành hậu thuẫn mạnh nhất của nàng.

Ánh mặt trời sau giữa trưa rơi đầy khắp Thiên Lạc Thành, thành trì dưới ánh mặt trời có vẻ cực kỳ u tĩnh an bình, thế nhưng vào thời khắc yên tĩnh như thế này trong Thiên Lạc Thành, một tiếng kêu gào phá vỡ phần thanh u này.

"Người tới, đập nát gian cửa hàng này cho ta, hai nàng này không tệ, mặc dù một người trong đó nhỏ một chút, bất quá đáng giá bồi dưỡng, ha ha ha…"

Thanh niên giẫm một cước ở trên ghế dài, phách lối cười to hai tiếng, khóe miệng chứa đựng nụ cười dâm đãng, hai tròng mắt quét qua trên người hai người trước mặt, nụ cười thô bỉ trên bờ môi càng sâu hơn.

Hồng Lam tức giận đến lông mày dựng đứng lên, hai tay chống nạnh, hung tợn trừng mắt nhìn thanh niên lai giả bất thiện* kia.

*lai giả bất thiện: người đến không có ý tốt

"Ngươi con mẹ nó là cái thứ gì? Địa bàn của lão nương không hoan nghênh loại người như ngươi, lập tức cút cho ta, ngươi cút được bao xa thì cút thật xa cho ta!"

"Bản thiếu chỉ thích nữ nhân đanh đá, loại nữ nhân như ngươi mới đủ vị," liếm liếm môi dưới, thanh niên cười lạnh một tiếng, "Trước đó, bản thiếu sẽ cho ngươi biết bản thiếu là ai, ngươi hãy nghe thật kỹ cho ta, bản thiếu chính là Vương Bá Vương gia, chắc hẳn các ngươi sẽ không phải là chưa từng nghe qua danh hào Vương gia chúng ta."

"Vương gia? Vương Bát?" Hồng Lam đột nhiên trợn to hai mắt, một bộ dáng không thể tin.

Vương Bá đắc ý nhíu mày, nói: "Tiểu nữ nhân, xem ra ngươi vẫn là biết được danh hào của bản thiếu, đúng vậy, bản thiếu chính là Vương Bá Vương gia, nếu như ngươi thức thời thì hãy ngoan ngoãn răm rắp vâng lệnh nghe theo bản thiếu gia, bản thiếu gia sẽ không bạc đãi ngươi, ha ha."

"Khụ khụ," Hồng Lam ho khan hai tiếng, vẻ giận dữ trên khuôn mặt dần dần thu lại, "Cái đó, ta muốn hỏi một chút, ngươi đã là Vương Bát, vậy phụ thân ngươi là ai? Là lão Vương bát ngàn năm sao?"

"Hì hì!"

Từ đầu đến cuối Thiên Lưu vẫn luôn đứng sau lưng Hồng Lam, nghe được lời nói này của nàng mà không nhịn được cười ra tiếng, trong đôi mắt to ẩn chứa đầy vui vẻ.

Mặc dù những người còn lại không rõ ràng như Thiên Lưu, nhưng trên mặt đều là có vẻ tươi cười không kiềm được.

"Ngươi tự tìm chết!" Sắc mặt Vương Bá đại biến, hắn sao có thể không nghe ra giễu cợt trong lời nói của Hồng Lam, mặt mũi bất giác trầm xuống, "Bản thiếu ta sẽ cho các ngươi một cơ hội, ngoan ngoãn giao hết đan dược ở trong gian cửa hàng này ra đây, nếu không thì cũng đừng trách bản thiếu tâm ngoan thủ lạt!"

Cửa hàng này vốn là không người nào hỏi thăm, nhưng thời gian gần đây, khách vào không ngừng, từ từ có nhân mạch, đã như vậy thì làm sao hắn ta có thể bỏ qua khối thịt béo này chứ?

"Ngươi là đang nằm mơ sao? Tại sao lão nương phải giao cho ngươi, coi như cho ngươi thì ngươi cũng không cách nào kinh doanh." Hồng Lam cười lạnh một tiếng, trong mắt mang theo hàm ý châm chọc.

Nàng nói là sự thật, nếu không có đan dược để cung cấp, thì thế nào có thể lưu lại đám khách kia?

Bất quá Vương Bá lại cho là, bọn họ chính là một thế lực ngoại lai cũng có thể nhận được sự tương trợ của một Luyện Đan Sư, dựa vào quyền thế và uy vọng của Vương gia hiện giờ, hiển nhiên là càng mạnh hơn cái thế lực ngoại lai này.

Chỉ cần bỏ ra đủ thù lao, vị Luyện Đan Sự kia, nhất định sẽ thuộc về sở dụng của Vương gia.

"Hừ, ngươi đã không muốn, như vậy… Người tới, đập nát gian cửa hàng này cho ta!"

"Dạ, thiếu gia."

Nghe vậy, bọn hộ vệ hung thần ác sát tiến lên, không nhiều lời trực tiếp đập phá.

"Dừng tay!" Mặt mũi Hồng Lam chợt biến đổi, tay nắm thành quả đấm khẽ phát run, trên khuôn mặt tuyệt thế xanh mét, lửa giận bùng cháy trong mắt, lúc nàng sắp ngăn cản, một đôi tay già nua gắt gao kéo nàng lại.

"Hồng Lam cô nương, chúng ta vẫn là nhịn một chút đi."

Lão giả bất đắc dĩ thở dài một hơi, thực lực những hộ vệ này đều ở Thần Tướng, dù rằng Hồng Lam cô nương tuổi còn trẻ đã đột phá Thần Tướng, mà dù sao song quyền nan địch tứ thủ*, thì thế nào là đối thủ của bọn họ?

*song quyền nan địch tứ thủ: hai nắm đấm không địch lại bốn tay

"Đúng vậy, Hồng Lam cô nương, chúng ta tạm thời nhịn một chút trước, sẽ luôn có thời cơ báo thù."

Những người còn lại trong cửa hàng đều ra sức khuyên bảo, bọn họ rất có hảo cảm với nữ tử cá tính sảng khoái này, đương nhiên không hi vọng nàng trổ tài nhất thời mà bị thương.

"Chết tiệt!"

Nhìn đồ vật gì đó trong cửa hàng bị cướp đoạt giành giật hoặc đập nát, hai mắt Hồng Lam đỏ bừng, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy, nhưng lại không thể ra sức, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Khác với Hồng Lam tức giận, từ đầu đến cuối Thiên Lưu chỉ là mắt lạnh nhìn hết thảy, dung nhan tinh sảo lạnh lùng, dần dần bờ môi của nàng giương lên một nụ cười lạnh.

Bởi vì nàng cảm giác được nữ tử kia đã tới Thiên Lạc Thành, Vương gia ung dung tự tại không được bao lâu nữa…

"Bản thiếu cho các ngươi thêm thời gian ba ngày để suy tính, ba ngày sau, nếu như các ngươi vẫn không muốn giao cửa hàng ra như cũ thì không chỉ là bị đập đơn giản như vậy, ha ha ha! Chúng ta đi!"

Vương Bá cười to hai tiếng, phất phất ống tay áo, dẫn đám người Vương gia đều rời đi không quay đầu lại.

Nhìn đám người Vương gia rời đi, tức giận trong mắt Hồng Lam càng sâu hơn, nếu như Thiên Nhiên đại sư chưa bế quan thì chính là liền có thể giải quyết Vương gia dễ dàng, nhưng đáng tiếc chính là, Thiên Nhiên đại sư chợt cảm ngộ được, ít thì nửa năm, lâu thì ba năm là có thể đột phá tới trung cấp.

Vốn là đại cục chưa ổn định, Thiên Nhiên đại sư không muốn bế quan, là bọn họ khuyên thật lâu, lão mới bằng lòng tiến nhập bế quan, dù sao thật không dễ dàng mới gặp được cảm ngộ, lần này bỏ qua thì cũng không biết khi nào mới có thể có.

Nếu như Thiên Nhiên đại sư đột phá tới Thần Hoàng trung cấp, với Thiên Lạc vương phủ mà nói, cũng nhận được không ít chỗ tốt.

Vì vậy, sau khi Thiên Nhiên đại sư giao số lượng đan dược ba tháng cho nàng, liền tiến nhập bế quan, vào thời khắc hiện giờ chỉ có Thiên Nhiên đại sư mới có thể hóa giải nguy cơ, như vậy có phải là nàng không nên phá vỡ lão bế quan?

"Lâm quản sự, sửa sang lại cửa hàng này một chút đi."

Thở dài một hơi, Hồng Lam lại quay sang phân phó lão giả mới kéo mình lại vừa rồi, nếu tình thế thật sự vạn bất đắc dĩ, nàng cũng chỉ có thể đánh vỡ Thiên Nhiên đại sư bế quan.

Hơn nữa, trước khi bế quan, Thiên Nhiên đại sư cũng đã từng dặn dò, gặp phải khó khăn không cách nào giải quyết thì phải gọi lão ra khỏi bế quan, cuối cùng không có cái gì quan trọng hơn Thiên Lạc vương phủ.

Nhìn thẳng ra bầu trời xanh bên ngoài cửa hàng, nội tâm Thiên Lưu khẽ động, trên khuôn mặt phấn điêu ngọc trác treo lên nụ cười khả ái: "Hồng Lam, ngươi hãy yên tâm đi, không có việc gì đâu."

Sửng sốt một chút, Hồng Lam có lẽ là không hiểu được hàm nghĩa trong lời nói của Thiên Lưu, lúc nàng lơ đãng ngẩng đầu lên, hai bóng dáng sóng vai nhau đi đến ở phía trước liền đập vào mắt, nàng lại sửng sốt lần nữa, tức thì là một trận mừng như điên.

"Hồng Lam cô nương, sao vậy?"

Quản sự cùng người làm trong cửa hàng đều không biết Dạ Nhược Ly và Cung Vô Y, bọn họ chỉ biết mình là làm việc cho Thiên Lạc Vương Gia, lại vẫn không biết rốt cuộc vị Thiên Lạc Vương Gia kia là ai.

Giống như chưa từng nghe được lời Lâm quản sự nói, vẻ mặt Hồng Lam vui vẻ đi về phía hai người, trên khuôn mặt có kích động không cầm được: "Nhược Ly, rốt cuộc ngươi đã tới."

Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly quét mắt nhìn cửa hàng lộn xộn, trong tròng mắt đen lộ ra một tia hàn ý: "Nơi này xảy ra chuyện gì rồi hả?"

Mặt mũi hơi trầm xuống một chút, Hồng Lam nắm chặt tay thành nắm đấm, hít sâu một hơi, nói: "Là Vương gia, người của Vương gia muốn gian cửa hàng này, ta không đồng ý, liền đập cửa hàng."

"Thực lực Vương gia này như thế nào?"

"Cũng không phải là đại thế lực gì, đại thế lực thì nhìn chướng mắt loại cửa hàng này của chúng ta, bất quá trong Vương gia có một vị Thần Vương, vì vậy vẫn có một chút địa vị ở Thiên Lạc Thành."

Hồng Lam nói là sự thật, đồ vật bán trong cửa hàng chỉ là đan dược phàm phẩm, dù sao nếu muốn luyện chế ra đan dược thần phẩm, Thiên Nhiên đại sư thì không thể luyện thành quá nhiều, cho nên, với những đại thế lực đó mà nói, gian cửa hàng này thật sự là bé nhỏ không đáng kể.

"Một Thần Vương sao?"

Cười lạnh một tiếng, Dạ Nhược Ly không hề nhiều lời nữa, trực tiếp thả Kim Văn Hổ ra ngoài.

"Đi đập Vương gia cho ta, mặt khác bắt vị Thần Vương Vương gia kia tới đây, có một số việc ta muốn nói chuyện với hắn ta thật tốt."

Dạ Nhược Ly nhấn mạnh bốn chữ cuối cùng, bất luận kẻ nào đều có thể biết, bọn họ tuyệt đối không thể nói chuyện thật tốt.

Cho đến lúc bóng dáng Kim Văn Hổ biến mất, mọi người còn chưa từng hoàn hồn lại, ánh mắt đờ đẫn nhìn chăm chú vào Dạ Nhược Ly.

Đập Vương gia? Bắt vị Thần Vương Vương gia kia tới đây? Sao nàng có thể nói đơn giản như vậy? Rốt cuộc nữ tử này là ai, hơn nữa, nàng và nam nhân bên cạnh nàng đều làm cho người ta nhìn không thấu.

"Hồng Lam cô nương, hai vị này là…" Lâm quản sự thu hồi suy nghĩ, không hiểu hỏi.

Vuốt vuốt chóp mũi, Hồng Lam khẽ mỉm cười: "Bọn họ chính là Thiên Lạc Vương Gia và Vương Phi do bệ hạ đích thân phong."

"Cái gì?" Lâm quản sự đột nhiên cả kinh, vội vàng quỳ xuống, trên khuôn mặt già nua tràn đầy cung kính, "Lão nô tham kiến Vương Gia, Vương Phi, không biết Vương Gia đến, không có tiếp đón từ xa, xin thứ tội."

Những người còn lại cũng hoàn hồn lại từ trong kinh ngạc, đồng thời quỳ gối xuống đất, ánh mắt tò mò trong lúc lơ đãng liếc về phía hai người.

Cung Vô Y gật đầu một cái, vung ống tay áo lên, lập tức một cỗ lực lượng cường đại nâng thân thể của mọi người lên, thế nhưng cũng vào thời khắc đó kéo bọn họ từ trên mặt đất đứng lên.

Nếu như nâng lên chỉ là một người, có lẽ bọn họ vẫn sẽ không kinh ngạc như thế, vậy mà lực lượng có thể nâng nhiều người lên cùng một lúc như vậy, không thể không khiến bọn họ kinh thán.

Xem ra Vương Gia cùng Vương Phi, đều không phải là người bình thường...

Trên vùng trời Vương gia, một vị nam tử tuấn mỹ tóc vàng mắt vàng đứng đón gió, một bộ trường bào màu vàng tung bay trong gió, thậm chí có cảm giác hoa lệ không nói ra được.

Nam nhân này chính là Kim Văn Hổ do Dạ Nhược Ly phái tới đối phó Vương gia, sắc mặt của hắn lúc này có chứa cao quý và khí phách y hệt như vương giả, trong hai tròng mắt màu vàng kia loáng thoáng có quang mang hung tàn.

Bàn tay khẽ động, một vệt kim quang thoáng qua, bắn thẳng vào Vương gia đại viện, một tiếng ầm vang, xà nhà sụp đổ làm bụi đất bắn khắp nơi.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Là ai to gan như vậy, dám liều lĩnh tới Vương gia ta!"

Lập tức, trong Vương gia liền dâng lên một hồi tiếng bước chân, toàn bộ mọi người rời khỏi gian phòng, chạy ra ngoài cửa Vương gia, ngẩng đầu lên, kinh ngạc ngưng mắt nhìn nam tử tuấn mỹ trên bầu trời kia.

"Không biết ngươi là ai, Vương gia ta đắc tội ngươi chỗ nào mà ngươi lại tới đây gây rối?"

Một nam tử trung niên đi ra từ trong đám người, hai tay nam tử chắp sau lưng, trên khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc, lãnh lệ nhìn Kim Văn Hổ, lạnh lùng nói.

Khẽ nhíu mày kiếm, Kim Văn Hổ rũ mắt xuống, quét mắt nhìn nam tử trung niên, mở miệng hỏi ngược lại: "Vậy ngươi là ai?"

"Ta là Gia chủ Vương gia Vương Nhiên, coi như ngươi tới gây rối thì cũng nên nói rõ lý do!" Giọng nói của Vương Nhiên lạnh hẳn đi, thần sắc cũng là dần dần treo lên vẻ không tốt.

Hắn ta biết, người nam nhân này cũng là Thần Vương, thế nhưng Vương Nhiên hắn không phải là người sợ phiền phức.

"Gia chủ Vương gia, Vương Nhiên, Thần Vương cấp thấp?" Kim Văn Hổ khẽ mỉm cười, trong đồng tử màu vàng kim hiển lộ rõ khí phách, "Ngươi không có đắc tội ta, nhưng Vương gia các ngươi đã đắc tội với chủ nhân ta, liền làm phiền ngươi đi với ta một chuyến, bất quá trước đó, Vương gia thật sự là không thể lưu lại…"

Dứt lời, Kim Văn Hổ phất phất ống tay áo, trong phút chốc, mấy đạo kim quang rơi xuống đồng thời.

"Rầm!"

"Ầm ầm!"

Kim quang rơi xuống trong đại viện Vương gia, trong phút chốc, bụi đất tung bay phủ kín bầu trời, mà có một vài người Vương gia không tránh né kịp, xui xẻo chôn thân ở trong kim quang.

Dù sao chủ nhân chưa nói là không cho giết người, hắn chỉ là giết mấy người, sẽ không có vấn đề gì lớn.

Không cần trong chốc lát, có một nhóm người tụ tập ở ngoài Vương gia, họ đều chỉ chỉ chõ chõ nam tử tóc vàng trên bầu trời, trong mắt mang theo tò mò, không biết rốt cuộc là Vương gia đã đắc tội với ai.

Vẻ mặt Vương Nhiên lạnh lùng, tung người nhảy lên, bay vào trong hư không, hai tay chắp sau lưng, đứng trước mặt Kim Văn Hổ.

"Các hạ, ngươi không cảm thấy là ngươi hơi quá đáng hay sao?"

Kim Văn Hổ cười lạnh một tiếng, khóe miệng chứa đựng một nụ cười khinh thường: "Quá đáng sao? Ta cảm thấy mình đã hạ thủ lưu tình, nếu không phải chủ nhân chỉ phân phó đập Vương gia, cũng bắt Thần Vương của Vương gia đi thì những người phía dưới đó tuyệt đối sẽ không còn một người sống."

"Muốn bắt ta? Vậy cũng phải xem một chút ngươi có cái thực lực này hay không!"

Nắm chặt quả đấm, trong nháy mắt một tầng hào quang màu vàng đất bao quanh quả đấm, đột nhiên đánh về phía lồng ngực Kim Văn Hổ.

Kim Văn Hổ không nhiều lời nữa, bàn tay nghênh đón công kích của Vương Nhiên, vì vậy, mọi người chỉ thấy hai đạo quang mang một vàng đất một vàng kim va chạm trên không trung, thỉnh thoảng bộc phát ra tiếng ầm ầm.

Chiến đấu giữa hai Thần Vương, không phải là những người phía dưới có thể chen tay vào…

Lui về phía sau hai bước, Vương Nhiên lau đi vệt máu ở khóe miệng, vẻ mặt dần dần ngưng trọng: "Ta không thể không thừa nhận, ngươi quả thật khiến ta thay đổi cách nhìn, một đầu huyền thú mới vào Thần Vương không lâu mà cũng có thể đánh ta bị thương."

Vương Nhiên có thể nhìn ra những thứ này, Kim Văn Hổ cũng không kỳ quái, nếu hắn ta không hề phát hiện ra thì ngược lại phải làm cho người ta hoài nghi hắn ta có phải là Thần Vương hay không.

Ánh mắt Vương Nhiên chợt lóe lên, nói, "Bất quá nếu lần này tiếp tục chiến thì huyền lực của hai chúng ta đều sẽ tiêu hao rất nhiều, vì sao hai bên không lùi một bước, ngồi xuống nói chuyện thật tốt một chút chứ? Ngươi phải biết, ngươi chỉ có một mình, nếu hai bên chúng ta đều tiêu hao toàn bộ Huyền Lực để kết thúc, tiếp đó, ngươi cũng chỉ có thể khoanh tay chịu chết."

"Đúng là nên nói chuyện thật tốt một chút, bất quá cũng không phải là ta với ngươi, mà là ngươi với chủ nhân của ta." Khóe môi chứa đựng nụ cười châm chọc, Kim Văn Hổ mở bàn tay ra, đột nhiên có hai viên đan dược nằm trong lòng bàn tay của nó.

Bàn tay chụp vào miêngj, hai viên đan dược vào miệng cùng một lúc, trong nháy mắt, huyền lực trong cơ thể hắn nhanh chóng tăng lên cho đến lúc khôi phục hoàn toàn. Nhưng biến cố này để cho tất cả mọi người đều choáng váng.

Bởi vì Kim Văn Hổ là Thần Vương, một viên đan dược không thể nào hoàn toàn khôi phục lại, vì vậy hắn dùng hai viên.

Vẫn chưa thỏa mãn liếm liếm khóe miệng, Kim Văn Hổ lạnh lùng cười nói: "Ngươi còn muốn đánh sao? Ta có thể cho ngươi một lựa chọn, là tự mình đi theo ta, hay là ta đánh ngươi nửa chết nửa sống rồi mang đi."

Nhìn Kim Văn Hổ khôi phục như lúc đầu, vẻ mặt Vương Nhiên xám như tro tàn, hắn ta hiểu được, đối phó với Kim Văn Hổ hiện giờ, mình không hề có chút phần thắng nào.

"Được, ta đi với ngươi, ta cũng muốn biết, là ai muốn gây sự với Vương gia ta."

Thân hình chợt lóe lên, một tay Kim Văn Hổ xách lấy Vương Nhiên, xoay người rời đi không quay đầu lại, liền chính vào khoảnh khắc đó, đại viện Vương gia ầm ầm sụp đổ biến thành một đống đổ nát.

Chợt, một tiếng nói lãnh khốc xẹt qua phía chân trời, chậm rãi vang lên trên vùng trời chỗ này.

"Chúng ta đây là lấy đạo của người trả lại cho người, suy nghĩ một chút hôm nay các ngươi đã làm cái gì."

Tiếng nói từ từ tiêu tán ở trên bầu trời, bên trong đám người, cả người Vương Bá không ngừng run rẩy, hoảng sợ nhìn phương hướng Kim Văn Hổ biến mất.

Hắn ta mới vừa đi đập cửa hàng của Thiên Lạc vương phủ, trong chớp mắt Vương gia liền bị người đến phá hủy, chẳng lẽ là người của Thiên Lạc vương phủ? Không, tuyệt đối không thể nào, làm sao vương phủ lụi bại đó có thể có được Thần Vương?

Hơn nữa, đan dược mà nam nhân tóc vàng kia dùng hẳn là Thần Phẩm, làm sao Thiên Lạc vương phủ lại có được Thần Phẩm Luyện Đan Sư? Với thực lực của bọn họ, nịnh bợ được Phàm Phẩm đỉnh phong thì cũng đã là chuyện may mắn rồi.

Cho nên nam nhân này, không thể nào là người của Thiên Lạc vương phủ.

Có lẽ an ủi mình hiệu quả một phen, tâm Vương Bá chậm rãi để xuống…
Bình Luận (0)
Comment