Thiên Tài Cuồng Phi

Chương 142

Edit: Preiya

Thiên Lạc vương phủ, bên trong một gian phòng đơn giản mộc mạc.

Nam tử ngồi trên chiếc ghế gỗ, cánh tay ôm lấy thắt lưng của nữ tử, bờ môi chứa đựng nụ cười mị hoặc, từ đầu đến cuối, ánh mắt chỉ rơi vào trên người nữ tử bên cạnh, trên dung nhan tuấn mỹ tuyệt thế chứa đầy ý cười.

Chính là ngay cả cửa phòng bị đẩy ra, cũng chưa từng khiến hắn dời tầm mắt.

Mặc cho tay của Cung Vô Y đặt trên thắt lưng của nàng, Dạ Nhược Ly ngáp một cái, cả người đều tựa vào lồng ngực hắn.

"Ầm!"

Kim Văn Hổ hung hăng ném Vương Nhiên xuống đất, lặng lẽ đi tới phía sau lưng Dạ Nhược Ly, đứng thẳng không nhúc nhích giống như tượng điêu khắc.

"Vương gia?" Khẽ ngước mắt lên, Dạ Nhược Ly nhếch môi khẽ cười, nụ cười lộ ra cảm giác âm trầm, "Chắc hẳn ngươi chính là Thần Vương Vương gia, ta tìm ngươi là muốn nói chuyện với ngươi về một vài việc thật tốt một chút."

Vương Nhiên như không ngờ đến, Kim Văn Hổ sẽ là người của Thiên Lạc vương phủ, vẫn còn đang trong tình trạng kinh ngạc sửng sốt, chợt nghe thấy lời Dạ Nhược Ly nói, không khỏi lấy lại tinh thần, nói: "Ngươi muốn nói với ta chuyện gì?"

Cho dù thân là tù nhân, Vương Nhiên vẫn tồn tại cao ngạo của Gia chủ của một gia tộc, không chịu cúi thấp cái đầu của ông ta xuống.

"Là như vậy, người của Vương gia ngươi đập phá cửa hàng của Vương phủ ta, không phải là nên bồi thường sao? Ta nghe nói, Vương gia ngươi có mấy cửa hàng lớn ở phố Đông, yên tâm, ta sẽ không hủy đi sinh cơ của Vương gia ngươi, ta chỉ muốn mấy cái cửa hàng ở phố Đông kia, ngoài ra còn thêm một mạch khoáng Đông Sơn làm lãi, ý của ngươi thế nào?"

Khuôn mặt Vương Nhiên chợt xanh mét, mấy cửa hàng ở phố Đông, có lưu lượng khách và tiền lời rất nhiều, cũng là phần lớn nguồn kinh tế của Vương gia, chớ nói chi là còn tăng thêm cái mạch khoáng Đông Sơn kia…

"Vương Phi, ngươi không thấy miệng của ngươi mở ra có chút lớn sao? Đừng quên, người của vương phủ ngươi cũng đập nát tổ trạch của Vương gia ta, cũng giết người của Vương gia ta, như vậy ngươi lại phải bồi thường cái gì cho ta đây?"

Nắm quả đấm thật chặt, thần sắc Vương Nhiên âm trầm nhìn Dạ Nhược Ly, lạnh lùng mở miệng nói.

Khẽ cười lạnh một tiếng, Dạ Nhược Ly híp mắt lại, trong tròng mắt đen dần hiện ra một tia túc sát: "Trước tiên ngươi hãy nhìn cho rõ tình trạng hiện giờ của ngươi đi, ngươi cho rằng ngươi có tư cách nói điều kiện với ta sao? Nếu như ngươi không đồng ý, không sao cả, diệt Vương gia ngươi, những thứ đó vẫn thuộc về sở hữu của Vương phủ ta như cũ, ta tin ta có cái thực lực diệt một Vương gia bé nhỏ không đáng kể này!"

Sắc mặt chợt biến đổi, Vương Nhiên chuyển tầm mắt nhìn sang Cung Vô Y, mặt lộ vẻ châm chọc: "Vương Gia, ngươi mới là chủ Vương phủ này, vì sao cho phép một nữ nhân tham dự vào những chuyện này? Chẳng lẽ đường đường là Vương Gia lại e ngại một nữ nhân hay sao?"

Dễ hiểu, Vương Nhiên đây chính là dùng phép khích tướng, theo ý ông ta, không có nam tử nào nguyện ý bị người nói thành sợ thê tử.

Mà đã là một nữ tử thì bản thân chỉ có thể phụ thuộc vào nam nhân, lại tư cách gì tham dự vào sự việc như thế? Cho nên, chắc hẳn sau đó Thiên Lạc Vương Gia sẽ giận tím mặt, hung hăng dạy dỗ nữ nhân chết tiệt này một trận.

Nghĩ đến đây, trên mặt Vương Nhiên lộ ra nụ cười âm hiểm, âm ngoan trừng mắt nhìn Dạ Nhược Ly, có lẽ tựa như ông ta đã có thể đoán trước được kết cục bi thảm của nữ tử này…

"Rầm!"

Nụ cười âm hiểm còn chưa tới kịp thu lại thì liền có một đạo phong nhận bén nhọn thổi tới trước mặt, không chờ ông ta phản ứng lại thì chưởng phong đã hung hăng đánh vào lồng ngực của ông ta. Trong nháy mắt, Vương Nhiên bị ném ra ngoài thật mạnh, nhếch nhác té ngã xuống đất.

Thu tay về, khuôn mặt tuấn tú của Cung Vô Y âm trầm, trong cặp mắt phượng lóe ra quang mang âm lãnh: "Trong vương phủ, Vương Phi nói một, quyết sẽ không có người nói hai, trong đó bao gồm cả Bổn vương, cho nên lời khích bác ly gián của ngươi dùng sai chỗ rồi."

Đối mặt với người ngoài, Cung Vô Y không chút do dự thừa nhận mình sợ thê tử, có lẽ với hắn mà nói thì sợ thê tử cũng là một loại thỏa lòng vừa ý, có một vài nam tử còn không có cơ hội cưng chiều nàng…

Nhếch nhác bò dậy, Vương Nhiên kinh ngạc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt tuấn mỹ âm trầm trước mắt, ông ta chẳng hề nghĩ tới, có một người nam nhân sẽ yêu thương thê tử của mình như thế, thậm chí là nguyện ý nghe lời của một nữ nhân.

Hơn nữa, thực lực của Vương Gia này bất phàm, hẳn là Thần Vương trung cấp, hoặc là cao cấp…

"Vương Gia, Vương Phi, các ngươi thật sự không muốn lưu lại cho Vương gia ta một con đường sống sao?" Mâu quang hơi trầm xuống, Vương Nhiên cắn hàm răng thật chặt, lên tiếng gằn từng chữ một hỏi ra.

"Khi nào thì ta đã lưu cho ngươi đường sống chứ?" Cười lạnh một tiếng, trên mặt Dạ Nhược Ly mang theo hàn ý, "Ta chỉ cho ngươi một cơ hội, đồng ý chịu bồi thường ta vừa đưa ra, cũng nguyện trung thành với ta, hoặc là… Vương gia ngươi, không còn trên hậu thế."

Thân thể khẽ run lên, vẻ mặt Vương Nhiên tràn đầy chán chường, hắn ta biết, lần này Vương gia bọn họ coi như là hoàn toàn ngã xuống. 

Cũng không biết là tiểu khốn khiếp* nào đó đi đập cửa hàng của vương phủ, rồi đưa tới đám ma quỷ này, nếu để cho ông ta biết được thì người nọ nhất định sẽ không được chết tử tế!

*tiểu khốn khiếp: tên khốn kiếp, khốn nạn

"Ta…" Hít thở sâu một hơi, Vương Nhiên nắm hai quả đấm thật chặt, không cam lòng nói, "Ta nguyện ý đồng ý bồi thường."

Ông ta hiểu được không còn có chỗ thương lượng, nếu như không đáp ứng lời nói của nàng, chắc chắn từ ngày hôm nay Vương gia sẽ bị xoá tên, nói không chừng, một tộc nhân Vương gia đều không thể chạy trốn.

Dù sao, những người này thật sự làm được chuyện như vậy.

"Viên đan dược này, ngươi tự mình nuốt vào hay là ta giúp ngươi," vươn bàn tay ra, một viên đan dược liền xuất hiện trong lòng bàn tay của Dạ Nhược Ly, nàng quét mắt nhìn Vương Nhiên, lạnh lùng nói, "Nếu như muốn ta giúp ngươi, nói không chừng thì ngươi phải chịu đựng một chút khổ sở, bất quá ngươi có thể yên tâm nuốt vào, ta muốn giết ngươi sẽ không bỏ nhiều công sức như vậy."

Tâm Vương Nhiên vốn là đang khẩn trương, sau khi nghe lời này của nàng liền để xuống, lập tức nhận lấy đan dược, bỏ vào trong miệng, sau khi đan dược vào miệng liền hóa thành nước, lúc này mới nhớ tới đã quên hỏi công hiệu của đan dược.

"Vương Phi, đây là đan dược gì?"

Âm hiểm cười một tiếng, Dạ Nhược Ly khẽ mở đôi môi mỏng: "Độc dược."

Sắc mặt lại đại biến lần nữa, Vương Nhiên vội vàng đưa tay vào trong cổ họng, muốn khạc ra đan dược, thế nhưng đan dược đã hóa thành một thể trong thân thể, ông ta chỉ phun ra một chút dịch dạ dày.

Nôn mửa hồi lâu, ông ta ngẩng đầu lên, lau khóe miệng một cái, sắc mặt âm trầm hỏi: "Vương Phi, rõ ràng ngươi đã nói sẽ không giết ta, vì sao nói chuyện không giữ lời hả?"

"Ai nói cho ngươi biết ngươi sẽ chết hả? Nhưng…"

Nói tới chỗ này, Dạ Nhược Ly ngừng lại một chút, nàng dừng lại một chút này khiến cho tâm Vương Nhiên lại lần nữa khẩn trương lên, trong lòng tràn đầy khủng hoảng.

Có lẽ là thấy Vương Nhiên đã chịu đựng đến cực hạn, khóe môi Dạ Nhược Ly lộ ra một chút giễu cợt: "Ta muốn ngươi chết thì sẽ trở nên thập phần dễ dàng, mà vừa rồi ta cũng đã nói, ngươi bỏ ra không chỉ là bồi thường, mà còn phải thần phục ta, nhưng ta lại không thể tín nhiệm ngươi, vì vậy, cũng chỉ có thể có phương pháp này, từ nay về sau nếu ngươi phản bội ta, chỉ có một kết quả —— chết!"

Sắc mặt Vương Nhiên lập tức trắng bệch, không có gì phải khiến cho người ta bất an hơn tính mạng của mình bị nắm giữ trong tay người khác.

Có lẽ cả đời này, mình liền không có cách nào thoát khỏi trói buộc của nàng, chẳng lẽ cuộc đời này của mình đều phải khom lưng quỳ gối với nàng sao? Tựa hồ như nghĩ đến số mạng từ nay về sau của mình, trên khuôn mặt Vương Nhiên tràn đầy vẻ bi ai.

Phất phất tay, Dạ Nhược Ly tựa vào lồng ngực của Cung Vô Y, thản nhiên nói: "Ngươi có thể đi."

Vậy mà câu nói sau cùng này của Dạ Nhược Ly cũng không khiến cho Vương Nhiên cảm thấy giống như được đại xá, trái lại tâm tình càng nặng trĩu hơn.

Ông ta bước lảo đảo rời khỏi vương phủ, sau khi về đến gia tộc thì lập tức tra ra Vương Bá giấu diếm mọi người, lợi dụng danh nghĩa Vương gia muốn chiếm đoạt cửa hàng của vương phủ, để cho hắn ta kiếm chát được rất nhiều tiền bạc.

Nghe được mấy tin hồi báo này, Vương Nhiên liền giận dữ, phái người lập tức mang Vương Bá đến gặp ông ta.

Ngày thường tuy ông ta dung túng nuông chiều hắn ta, nhưng lần này, hắn ta đã thật sự gây ra đại họa ngập trời…

"Cha…" Vương Bá dè dặt cẩn thận liếc nhìn sắc mặt âm trầm của Vương Nhiên, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh, khó khăn nuốt một ngụm nước miếng, yếu ớt nói: "Cha tìm con tới là có chuyện gì?"

Nắm chặt tay thành nắm đấm, Vương Nhiên không nói một lời, đột nhiên, ông ta cầm một cây gậy ở bên cạnh lên liền hung hăng giáng xuống trên người Vương Bá.

Vương Bá này chỉ thích bắt nạt nam tử cưỡng bức nữ tử, chưa bao giờ muốn tu luyện, được coi là một phế vật chân chính, lại thêm được kiều sanh quán dưỡng* nhiều năm qua, thì làm sao có thể chịu đựng được mấy gậy Vương Nhiên đánh? Đánh mấy gậy đã kêu cha gọi nương, thân thể lung lay lảo đảo.

*kiều sanh quán dưỡng: ăn sung mặc sướng, được cưng chiều từ nhỏ

"Gia chủ," một mỹ phụ* đẩy cửa vào, bổ nhào qua lấy cây gậy trong tay Vương Nhiên thật chặt, khóc hoa lê đẫm mưa**, "Gia chủ, dù sao hắn cũng là nhi tử của chúng ta, rốt cuộc hắn đã phạm lỗi gì mà ngài phải muốn đánh hắn cho đến chết chứ? Chẳng lẽ ngài muốn đánh chết con của chúng ta sao?"

*mỹ phụ: phụ nhân xinh đẹp

**hoa lê đẫm mưa: hình dung tư thái khóc lóc của người nữ tử xinh đẹp

Lau lau nước mắt trên mặt, chóp mũi Vương Bá hít hà một chút, uất ức nói: "Đúng vậy, cha, rốt cuộc con đã phạm lỗi gì mà cha phải đánh con?"

"Phạm lỗi gì sao? Con còn có gan hỏi cha phạm lỗi gì sao?" Vương Nhiên tức đến run rẩy cả người, cây gậy trong tay lại hung hăng đánh về phía Vương Bá lần nữa, "Cái tên tiểu tử thúi con, quả thực là to gan lớn mật, con có biết không, bởi vì con, đều là bởi vì con mà Vương gia chúng ta bị hủy, đang êm đẹp, vì sao con phải đi đập cửa hàng của Thiên Lạc vương phủ? Người Thiên Lạc vương phủ là người mà chúng ta có thể trêu chọc nổi sao? Nghĩ tới Vương Nhiên ta dầu gì cũng là một Thần Vương, vì sao nhi tử của ta lại phế vật như thế này chứ? Không có thực lực cũng thôi đi, ngay cả đầu óc cũng không có, con còn sống làm cái gì hả?"

Thiên Lạc vương phủ?

Thân thể Vương Bá run lên, cũng không tránh cây gậy đang giáng xuống nữa, trong mắt của hắn ta hiện ra một mảnh đờ đẫn.

Nam tử tóc vàng kia thật sự là người Thiên Lạc vương phủ sao? Không, tuyệt đối không thể nào! Làm sao cái vương phủ lụi bại đó lại có Thần Vương cường giả? Hắn ta không muốn tin tất cả những chuyện này.

Nhưng theo như lời cha mình nói, thì hắn ta không thể không tin.

"Đủ rồi, ngài thật sự muốn đánh chết hắn sao? Hắn là nhi tử của chúng ta đó, mặc kệ hắn vô dụng cỡ nào, không có đầu óc cỡ nào, ít nhất hắn là thiếp sanh, ngài muốn đánh chết hắn, vậy đánh chết thiếp trước đi là được rồi." Mỹ phụ đứng ngăn lại trước mặt Vương Bá, khuôn mặt xinh đẹp tràn đầy nước mắt, lớn tiếng gào to với Vương Nhiên.

Cây gậy lên đỉnh đầu thì dừng lại, Vương Nhiên thở dài một hơi, thu cây gậy dài lại, trong chớp  mắt dường như ông ta già đi mấy chục tuổi.

"Nương nuông chiều thì con hư, nàng xem hảo nhi tử nàng dạy một chút đi!" Nghĩ đến đủ chuyện hôm nay, trong lòng Vương Nhiên thì có lửa giận không cầm được, "Kể từ hôm nay, trong vòng năm năm không cho phép con rời khỏi nhà một bước, tự kiểm điểm phản tỉnh mình thật tốt cho cha!"

Vô luận như thế nào, tiểu tử này cũng là nhi tử của ông ta, dù ông ta ngoan tâm thế nào thì cũng không thể thật sự đánh chết nhi tử thân sinh của mình.

"Cha," ánh mắt chợt lóe lên, Vương Bá giống như là lấy hết dũng khí y ngẩng đầu lên, "Cha đã quên quy định của Thiên Lạc Bình Nguyên rồi sao? Từ trước đến giờ Thiên Lạc Bình Nguyên bài xích thế lực ngoại lai, cũng không cho phép người ngoại lai thân là Thần Vương cắm rễ ở Thiên Lạc Bình Nguyên, cho dù là Hoàng tộc Lạc Nguyệt Quốc thì cũng là thế lực ngoại lai ở trong mắt tất cả thế lực tại Thiên Lạc Bình Nguyên, nếu là do những đại thế lực kia xuất thủ, dù cho Thiên Lạc vương phủ của hắn có mạnh hơn nữa thì đồng dạng cũng chỉ có một con đường chết!"

Sắc mặt đột nhiên trầm xuống, Vương Nhiên nâng trường côn lên, lại đánh một cái thật mạnh vào trên người Vương Bá.

Cả người Vương Bá đau đớn đến mức co rúm lại, vẻ mặt tràn đầy uất ức: "Cha, con đây là suy nghĩ cho Vương gia, làm sao cha có thể đánh con chứ? Chẳng lẽ cha không muốn báo thù."

Tay cầm trường côn khẽ run rẩy, Vương Nhiên tức giận rống to: "Cút! Lập tức cút cho cha! Đừng để cha nhìn thấy con, nếu không cha liền đánh chết con tươi sống!"

Báo thù? Làm sao ông ta không muốn báo thù? Nếu như không dùng đan dược, nói không chừng ông ta cũng sẽ có ý nghĩ giống như vậy, thế nhưng mạng của mình còn nằm ở trong tay người khác, lại nói gì đến trả thù chứ?

Hiện tại chuyện ông ta có thể làm chỉ là hạn chế tên khốn kiếp này, đừng đi trêu chọc người Thiên Lạc vương phủ nữa, nếu không thì sợ rằng lần sau chính là ngày Vương gia diệt môn, nữ tử kia tuyệt đối làm được chuyện tàn nhẫn thế này.

Sắc mặt của mỹ phụ khẽ thay đổi, vội vàng đẩy Vương Bá một cái, nói: "Bá Nhi, đi mau, đừng chọc cha con tức giận nữa."

Tựa hồ như là bị lửa giận của Vương Nhiên dọa sợ, Vương Bá vội vàng xoay người, dùng tốc độ nhanh nhất biến mất ở trong tầm mắt của Vương Nhiên, nếu để cho người khác nhìn thấy tốc độ cực nhanh này thì còn tưởng rằng đang có ác quỷ truy đuổi ở đằng sau lưng.

So sánh với Vương gia đã hóa thành đống đổ nát thì trái lại trong Thiên Lạc vương phủ cực kỳ thanh u an bình.

Dạ Nhược Ly lẳng lặng ngồi ở trên chiếc ghế gỗ, ánh mắt quăng về phía lão giả đứng đầu ở phía dưới, trong giọng nói nhàn nhạt thẩm thấu một cỗ uy nghiêm bẩm sinh: "Ngươi chính là quản sự của cửa hàng?"

"Bẩm Vương Phi, lão nô Lâm mỗ, chính là quản sự của cửa hàng đan dược." Lão giả chắp tay ôm quyền, mặt lộ vẻ cung kính, lão khó có thể quên, nữ tử này gọi ra một đầu Kim Văn Hổ, liền đập tất cả Vương gia.

"Mấy ngày kế tiếp, ta sẽ cung cấp một chút đan dược, ngươi cầm lấy bán đi, phải tăng lên danh tiếng của Thiên Lạc vương phủ nhanh một chút."

Chỉ có danh tiếng của Thiên Lạc vương phủ khuếch trương, mới có thể chiêu dụ được nhiều người gia nhập hơn nữa, cho nên nói hành động này của nàng tương đương với một cuộc mạo hiểm, bất quá trong vương phủ có hai Thần Hoàng, không có bất ngờ gì xảy ra thì sẽ không có chuyện gì.

"Lão nô tuân lệnh, chỉ là không biết, những đan dược kia có công hiệu gì."

"Hiện giờ tạm thời chỉ cần bán ra hai loại đan dược, Phục Huyết Đan, huyền giả dưới Thần Vương có thể khôi phục thương thế trong nháy mắt, Phục Huyền đan, huyền giả dưới Thần Vương thì khôi phục huyền khí trong nháy mắt, Thần Vương thì cần dùng hai viên, đến Thần Hoàng thì sẽ không còn hiệu quả."

Tiếng nói lạnh nhạt của Dạ Nhược Ly khiến cho Lâm quản sự không khỏi sững sờ.

Loại đan dược Phục Huyết Đan, Phục Huyền Đan này hoàn toàn là chưa từng nghe đến, và cũng chưa từng nhìn thấy, chớ nói chi là còn có thể khôi phục trong nháy mắt, không phải là lão mới xuất hiện nghe nhầm đó chứ?

"Lâm quản sự, ngươi còn có vấn đề sao?" Khẽ nhíu mày, Dạ Nhược Ly nhàn nhạt hỏi.

"Không có, không có," Lâm quản sự vội vàng lấy lại tinh thần, lắc đầu một cái, "Vậy Vương Phi, khi nào thì lão nô tới đây cầm lấy hai loại đan dược này?"

"Ba ngày sau, ba ngày sau ngươi tới tìm ta, ta đưa đan dược cho ngươi."

Dứt lời, Dạ Nhược Ly chậm rãi đứng lên, xoay người đi vào trong nội thất, nàng cần phải dùng ba ngày luyện chế đan dược, với thực lực hiện giờ của nàng, ba ngày, đã đủ rồi.

Vì vậy trong ba ngày này, Dạ Nhược Ly liền trôi qua trong luyện đan, không có ngừng nghỉ, nhìn bóng dáng bận rộn của nàng, tuy Cung Vô Y rất đau lòng, nhưng không thể giúp nàng cái gì.

Thời gian ba ngày trôi qua trong nháy mắt, khi Lâm quản sự đúng hẹn đi tới Thiên Lạc vương phủ, nhìn thấy bình bình lọ lọ chất đầy trước mặt Dạ Nhược Ly, trong mắt của lão xẹt qua khiếp sợ rất rõ ràng.

Nhưng khi liếc nhìn thần thái mệt mỏi của Dạ Nhược Ly, vẻ khiếp sợ càng sâu hơn, chẳng lẽ những đan dược này là do Vương Phi luyện chế, nàng vẫn còn là một Thần Phẩm Luyện Đan Sư sao?

Tuổi tác của Vương Phi mới bao nhiêu? Hơn hai mươi tuổi đã là Thần Phẩm Luyện Đan Sư, nàng còn dám lại biến thái một chút nữa hay không?

Đúng lúc này, Vương Nhiên cầm khế đất tới đây, Dạ Nhược Ly nhìn lướt qua liền ném cho lâm quản sự, Lâm quản sự tiếp được khế đất, bàn tay run rẩy không ngừng, hiển nhiên chuyện ngày hôm nay để cho lão nhận lấy kinh sợ mười phần.

Mãi cho đến lúc lão rời khỏi vương phủ, cũng chưa từng phục hồi tinh thần từ trong khiếp sợ…

Khế đất trong tay, đường dẫn đến cửa hàng của vương phủ vốn là đi tới phố Đông, mà Dạ Nhược Ly cũng để cho Hồng Lạc Thiên phái người đi tiếp nhận khoáng mạch Đông Sơn, những chuyện này có thể yên tâm giao cho Hồng Lạc Thiên xử lý, nàng không cần hỏi tới nữa.

Nhưng bên trong cửa hàng, đan dược mà Trịnh Thiên Nhiên để lại thì bán rất đắt, ngược lại, các loại Phục Huyết Đan gì gì đó thì không có người hỏi tới.

Thứ nhất là tất cả mọi người đều chưa từng nghe nói qua loại đan dược này, dĩ nhiên không thể nào mà yên tâm mua dùng, thứ hai là giá cả vô cùng đắt, đừng nói tới những bình dân ở tầng đáy kia, cho dù là tiểu thế lực tầm trung thì cũng sẽ không có ai đi mua Phục Huyết Đan và Phục Huyền Đan.

Vì thế mà Lâm quản sự hết sức gấp gáp, thế nhưng vô luận là Dạ Nhược Ly hay là Cung Vô Y, cho dù là những thuộc hạ của Thiên Lạc vương phủ kia, vẫn giống như thường ngày, phảng phất như chưa từng nhìn thấy nguy cơ không người hỏi han tới của Phục Huyết Đan.

Lâm quản sự đã từng trưng cầu ý kiến của Dạ Nhược Ly, là có phải nên tạm thời hạ giá cả của đan dược xuống không? Nhưng lại bị Dạ Nhược Ly nói cự tuyệt, nàng đang chờ đó chính là một thời cơ thích hợp…

Sau giữa trưa, ánh mặt trời ấm áp bao phủ khắp Thiên Lạc Thành.

Trong cửa hàng tại phố Đông, Lâm quản sự nhìn những người đang chọn lựa Phàm Phẩm đan dược kia, lại nhìn về phía Phục Huyết Đan và Phục Huyền Đan chưa bán đi được một viên nào, lại thở dài một hơi lần nữa.

Ngay tại lúc này, ngoài cửa truyền đến một trận ồn ào: "Tránh ra, tất cả tránh ra, Vũ Lăng đại sư chúng ta tới đây."

Vũ Lăng đại sư? Nghe thấy cái danh hiệu này, tất cả mọi người đồng thời tản ra, nhường ra một đường đi thẳng tới tủ bày hàng lớn, sau đó ánh mắt cung kính nhìn về phía người tới.

Vũ Lăng đại sư này, là một Luyện Đan Đại Sư Vũ gia, nhiều năm trước đã đột phá tới Thần Phẩm, có uy vọng rất lớn tại Thiên Lạc Thành, mà Vũ gia cũng không phải là loại tiểu gia tộc như Vương gia có thể so sánh.

Lâm quản sự khẽ nhíu mày, nghi ngờ liếc nhìn Vũ Lăng, hiển nhiên không hiểu ông ta tới nơi này làm gì.

Mặc dù trong lòng không hiểu, vẻ mặt Lâm quản sự vẫn tươi cười tiến lên: "Vũ Lăng đại sư, không biết ngài tới đây có chuyện gì?"

Vũ Lăng quét mắt nhìn Lâm quản sự, thần sắc mang theo cao ngạo, tựa hồ cho rằng với thân phận của Lâm quản sự thì không có tư cách nói chuyện với mình.

Thấy Vũ Lăng không định nói chuyện, hộ vệ bên cạnh ông ta lập tức đi tới phía trước, khinh thường liếc nhìn Lâm quản sự: " Vũ Lăng đại sư chúng ta nghe nói cửa hàng các ngươi có Phục Huyết Đan gì đó, vì bảo đảm an toàn của cư dân Thiên Lạc Thành, cho nên tới đây nghiệm chứng thiệt giả, còn không mau lấy Phục Huyết Đan gì đó ra!"

Có rất nhiều người tụ tập trong cửa hàng, bọn họ nghe được lời Vũ Lăng nói, lúc này mặt lộ vẻ mừng rỡ, có Vũ Lăng đại sư chứng thực, bọn họ liền có thể xác định đan dược thật giả.

"Ha ha, xin Vũ Lăng đại sư chờ một chút, ta đây liền lấy đan dược cho ngài."

Lâm quản sự cười gượng hai tiếng, xoay người đi tới trước quầy, cầm lấy một viên đan dược màu đỏ như máu, rồi đưa đến trước mặt Vũ Lăng.

Không chút để ý nhận lấy đan dược, Vũ Lăng ngửi ngửi, khẽ nhíu lông mày, có lẽ là không thể nhận ra cái gì, ông ta lè lưỡi ra nhẹ nhàng liếm một cái, lập tức trong mắt xẹt qua ngạc nhiên.

Ánh mắt chợt lóe lên, Vũ Lăng ho khan hai tiếng, nói: "Trải qua ta nghiệm chứng, viên đan dược này là giả, hừ, không biết Luyện Đan Sư phía sau Thiên Lạc vương phủ các ngươi là ai, mà lại luyện chế ra loại đan dược rác rưởi này, quả thực là phần tử cặn bã trong hàng ngũ Luyện Đan Sư, cố ý hủy hoại danh tiếng của Luyện Đan Sư trong thiên hạ, nếu có người dùng viên đan dược này thì nhất định sẽ bạo vong, thật không biết Thiên Lạc vương phủ bảo an tâm cái gì!"
Bình Luận (0)
Comment