Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 102 - Chương 102: Quá Trình Thăng Cấp Không Gian Tầng Thứ Chín (2)

. Chương 102: Quá Trình Thăng Cấp Không Gian Tầng Thứ Chín (2)
Chương 102: Quá Trình Thăng Cấp Không Gian Tầng Thứ Chín (2)

"Cái gì?" Từ bảo chủ còn tưởng rằng mình nghe lầm, đột nhiên xoay người nhìn ông ta hung ác hỏi: "Ngươi nói gì?!"

Hứa quản gia quỳ xuống đất, cả người run rẩy: "Bảo chủ, toàn bộ chiến mã trong trại nuôi của chúng ta đều mất rồi, ngay cả một con ngựa bệnh cũng không có!"

Từ bảo chủ trợn to hai mắt, nét hung dữ kèm theo tức giận liều mạng run trên mặt: "Toàn bộ ngựa?! Ngươi nói bậy cái gì đó, hơn mười ngàn con ngựa đó! Làm sao có thể mất trong một đêm!"

Ông ta nói xong thì đã Hứa quản gia liên tục.

Hứa quản gia ngã ra đấy lăn một vòng, lại vội vàng quỳ xuống đất nói: "Bảo chủ, ngài mau đến trại nuôi xem thử đi!"

"Còn không mau đưa ta đi!" Từ bảo chủ giận run cả răng, xách bước chân nặng nề đi về hướng trại nuôi.

Bởi vì ông ta quá mập, hơn nữa đi quá nhanh, trên đường đi nhiều lần thiếu chút nữa đã ngã lăn quay.

Trong trại nuôi.

Chử Trần Âm đặc biệt cùng Phó Yến Đình đi đây hóng chuyện.

Toàn bộ ngựa trong trại nuôi của Từ Gia Bảo trong một đêm đã trống trơn, người trong trại nuôi đều sợ ngây ra, tối hôm qua bọn họ vẫn ở trong nhà gỗ gần đó trông coi, nếu có người muốn dắt nhiều ngựa đi như vậy thì tuyệt đối sẽ có tiếng động không nhỏ, nhưng từ đêm qua, trừ tiếng chó sủa ra, cũng không có điều dị thường khác.

Cho nên bọn họ nhất trí cho rằng là trời phạt, chỉ trách Từ bảo chủ ngày thường giết hại quá nhiều.

"Các ngươi xem đi hơn mười ngàn con ngựa đó, còn có nhiều gia súc nuôi cùng như vậy, cần phải có bao nhiêu người mới có thể lặng yên không một tiếng động mang đi hết trong một đêm!"

"Theo ta thấy á, là bảo chủ chúng ta tội nghiệt quá nặng, Đại La thần tiên trên trời cũng không nhìn nổi, cho nên đều lấy con vật trong trại nuôi của ông ta đi hết."

"Ảo thế à?"

"Nếu không phải vậy, thì còn sao nữa?"

"Đúng, các ngươi nhìn xem kia cửa sắt bao quanh trại nuôi vẫn còn nguyên không tổn hao gì, cũng không thể nói những con ngựa với bò còn có dê này biến mất vô căn cứ à?"

Cuối cùng cả đám rối rít nháy nháy mắt lén lút gật đầu một cái.

Chử Trần Âm ngồi bên cạnh nghe bọn họ bàn luận chuyện này, nhướng chân mày, thiếu chút nữa bật cười.

Quả nhiên trong mắt bọn họ, bất kỳ những điều khó giải thích đều là thần tiên.

Khi bọn họ vừa dứt lời Từ bảo chủ vội vàng chạy tới, ông ta nhìn trại nuôi trống rỗng của mình, tới gần các người hầu, cuồng loạn giận dữ hét: "Chuyện gì thế này?! Ngựa của ta đâu? Bò của ta đâu?! Còn có dê của ta đâu!"

Đám người hầu quỳ đầy đất, rối rít cúi đầu nói không biết, to gan một chút còn có thể thò đầu ra nhỏ giọng nói: "Bảo chủ, từ sáng sớm thức dậy chúng ta đã thấy như vậy rồi!"

Từ bảo chủ nâng tay lên cho mỗi người một cái tát: "Phế vật, đều là phế vật, một đám súc sinh cũng nhìn không trông chừng được!"

Ông ta trợn tròn đôi mắt, nhướng chân mày, cả người run rẩy.

Các người hầu bị đánh từng đều cúi đầu thấp thật thấp.

Hứa quản gia tiến lên khuyên nhủ: "Bảo chủ, bọn họ đêm qua quả thật không nghe thấy tiếng động gì, ngài nhìn đám chó dữ không cũng không có bắt được người."

Hứa quản gia vừa nói vừa chỉ đám chó dữ đã tỉnh ngủ.

Từ bảo chủ cắn răng từ trong lỗ mũi ré lên, hung ác nói: “Làm thịt đám chó vô dụng này cho ta, hầm thành canh thịt chó!”

Hứa quản gia run rẩy: "Dạ, bảo chủ."

Chử Trần Âm ở bên cạnh nghe, không khỏi xúc động, chắc kiếp trước Từ bảo chủ là đầu bếp, không thích nấu người, chỉ thích nấu chó.

"Tướng công, chúng ta đi thôi."

Chử Trần Âm thấy xong việc rồi, kéo Phó Yến Đình chậm rãi đi tới bên cạnh Từ bảo chủ.

"Từ bảo chủ, trại nuôi của các ông đều trống, sợ rằng không có bê bò để bán cho chúng ta, chúng ta đi trước đây."

Từ bảo chủ nghe nàng nói vậy thì nổi giận đùng đùng: "Ai nói chúng ta không có! Bây giờ ta đi mua cho các ngươi!"

Bình Luận (0)
Comment