Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 103 - Chương 103: Từ Gia Bảo Trống Rỗng, Bảo Chủ Khóc Ròng

. Chương 103: Từ Gia Bảo Trống Rỗng, Bảo Chủ Khóc Ròng
Chương 103: Từ Gia Bảo Trống Rỗng, Bảo Chủ Khóc Ròng

Ông ta vừa dứt lời, lại có một người hầu chạy tới: "Bảo chủ! Kho lương và nhà kho đều trống trơn rồi!"

Vốn dĩ Từ bảo chủ thấy trại nuôi trống còn chưa có phản ứng lớn quá, bây giờ vừa nghe kho lương và nhà kho đều trống, căn bản không có làm khó nhóm Chử Trần Âm nữa.

Ông ta trợn to hai mắt sửng sốt hồi lâu, vội vàng hỏi người hầu: "Ngươi nói nhà kho cất giữ tiền đồng của ta?"

Người hầu gật đầu một cái, trong mắt đều là sợ hãi.

Từ bảo chủ một chưởng đẩy người hầu ra, sải bước đi về phía kho lương và nhà kho.

Chử Trần Âm nhìn ông ta đi xa, lấy lạp xưởng mang ra từ không gian đưa cho Hứa quản gia: "Hứa quản gia, cái này là lạp xưởng ta đem từ quê, rất tươi ngon, đưa cho bảo chủ các ngươi nếm thử."

Từ bảo chủ xưa nay thích ăn, Hứa quản gia thấy Chử Trần Âm cho ông ta đồ hiếm lạ như thấy rơm rạ cứu mạng vậy: "Đa tạ phu nhân."

Ông ta vội nói cám ơn, nhận lấy đồ nàng đưa tới.

Chử Trần Âm thấy ông ta cất đồ đi rồi, thừa dịp Từ bảo chủ không rảnh để ý mình rồi rời khỏi đây.

Rời khỏi Từ Gia Bảo, Phó Yến Đình dẫn Chử Trần Âm tới tửu lâu cách đó không xa.

Hai người đi vào tửu lầu gọi vài món, ngồi vào nhã gian tầng hai nhìn về phía Từ Gia Bảo.

"Phó đại tướng quân, chàng nói xem Từ bảo chủ không có trại nuôi, không có gia tài bạc triệu sẽ như thế nào?" Chử Trần Âm uống một hớp trà hỏi hắn.

Phó Yến Đình cho gắp thức ăn cho nàng, ý vị thâm trường nói: "Nàng nói xem hắn sẽ như thế nào, hắn sẽ gặp chuyện gì."

Chử Trần Âm cười lên.

Vậy cứ để ông ta làm thịt mình đi.

Bên trong Từ Gia Bảo, chờ Chử Trần Âm đi rồi, Từ bảo chủ mới nhận ra: "Hai người kia đâu?"

Hứa quản gia vội nói: "Bọn họ đi rồi, bảo chủ!"

"Đi rồi?! Ngươi lại để bọn chúng đi như vậy! Đúng là đồ vô dụng! Chuyện này nhất định là bọn chúng làm! Từ gia bảo ta hơn mười năm qua ngay cả một cái bánh bao cũng chưa từng bị trộm, mà hai người đó chỉ ở một đêm, tài sản của ta đã mất sạch!"

Từ bảo chủ điên cuồng nói.

Vào mười ngày trước Hà tướng quân nước láng giềng còn đặt tám nghìn con tuấn mã ở chỗ ông ta, ông ta còn còn nhận của người ta ba nghìn xâu tiền đồng làm tiền cọc, bây giờ hay rồi tiền đồng với ngựa đều mất sạch.

Bây giờ đang thời loạn, chọc giận Hà tướng quân, cái mạng này của ông ta chắc tiêu tùng rồi.

Lúc này, Hứa quản gia đột nhiên nghĩ đến mình lạp xưởng trong ngực mình mới lấy ra đưa cho Từ bảo chủ nói: "Bảo chủ, bây giờ ngài còn chưa ăn sáng, nếm thử cái này đi."

Vì để Từ bảo chủ không tức giận, ông ta cố ý không có nói là của Chử Trần Âm đưa.

Từ bảo chủ nhận lạp xưởng trong tay ông ta, ngửi một cái, cảm thấy rất thơm, nhưng ông ta thật sự không có khẩu vị, nên gói kỹ lạp xưởng kỹ nhét vào trong túi: "Đi, ngươi nhanh phái người bắt chúng về! Ta lại đến trại nuôi xem thử!"

Nói xong, sải bước đi tới trại nuôi.

Đám chó dữ trong trại nuôi từ xa đã ngửi thấy mùi thơm tụi nó nhớ mong, ánh mắt con nào cũng sáng bừng.

Từ bảo chủ đến nông trường nhìn hàng rào xung quanh, nhíu chặt mi tức giận mắng: "Không thể nào, nhiều gia súc, ngựa tốt bị dẫn đi như vậy, sao hàng rào này lại không hư hỏng gì cả!"

Người hầu trông coi nông trường sợ hãi đi về phía ông ta: "Bảo chủ, đêm qua chúng ta đều nghe tiếng chó, cũng không biết có phải bọn cướp vào không."

Từ bảo chủ lập tức nhìn con chó dữ.

Mấy con chó dữ đều được cột lại, đôi mắt đen láy hơi lồi ra, con nào con nấy đều chảy nước miếng nhìn Từ bảo chủ.

Từ bảo chủ nhìn bộ dạng hung ác của đám chó, lạnh lùng hừ nói: "Bình thường nhìn hung dữ vậy, đến lúc quan trọng lại vô dụng như vậy, bây giờ ngay lập tức giết hết chúng cho ta, lấy da chó làm thành tấm thảm trải trước cửa Từ Gia Bảo!"

Bình Luận (0)
Comment