Đám người hầu nghe vậy đều run rẩy: "Bảo chủ, đám chó này hơi dữ..."
"Ngươi không ra tay, cẩn thận ta giết luôn ngươi." Từ bảo chủ nhìn chằm chằm hắn ta với vẻ mặt tức giận, nhìn nông trường và nhà kho bị dọn sạch sẽ khiến bây giờ ông ta chỉ muốn phát tiếc tất cả sự tức giận trong lòng.
Người hầu bất đắc dĩ, chỉ đành cầm cây rìu chậm rãi đi đến đám chó dữ.
Đám chó dữ hình như cảm nhận được sự nguy hiểm, tất cả đều nhảy lên hung dữ sủa họ, mấy cái răng nhọn hoắc đều thấm đẫm nước dãi.
Người hầu run rẩy ôm eo, chậm rãi đi về đám chó dữ, cầm rìu lên chuẩn bị chém chúng.
Một con chó đầu đàn đột nhiên nhảy lên sủa lớn, người hầu bị dọa sợ vội vàng nhắm chặt mắt lại, chém về phía đám chó dữ.
Nhưng, do hắn ta quá căng thẳng, cái rìu vốn dĩ phải chém phía đám chó lại trực tiếp chặt đứt sợi dây cột chúng.
Sợi dây được buộc bằng hàng chục sợi xích, mà đầu còn lại của sợi xích được cột trên cổ của con chó dữ.
Sau khi sợi dây bị chặt đứa, đám chó dữ đồng loạt kéo theo sợi dây xích nặng nề phóng về phía Từ bảo chủ đang đứng cách đó không xa.
"Bảo chủ!" Người hầu bị dọa đến run lẩy bẩy, vừa hét vừa ngồi xổm xuống trốn vào chuồng ngựa, ngồi bệt xuống đất ôm chặt chân run rẩy.
Từ bảo chủ bị đám chó đột nhiên phóng đến dọa sợ, liên tục hét lên: "Đám súc sinh này, lá gan này càng lớn rồi, đến ta cùng dám phóng đến."
Trên người ông ta có mùi lạp xưởng nồng nặc, trong mắt đám chó vốn dĩ chỉ ăn thịt người thì Từ bảo chủ là một cục thịt viên siêu to thơm phức.
Đám chó dữ vội vàng cắn Từ bảo chủ.
Tiếng la hét thê thảm vang vọng trong nông trường.
Người hầu trốn trong chuồng ngựa thật sự không nghe nổi nữa, vừa nôn vừa chạy ra ngoài nông trường.
Để không thu hút sự chú ý của đám chó dữ, hắn ta chạy đến nhà ở mới gọi thị vệ trong nhà: "Bảo ... bảo chủ bị cắn rồi!"
Đám thị vệ nghe đến bối rối.
Người hầu thở dốc, mới run rẩy nói: "Bảo chủ bị đám chó trong nông trường cắn rồi!"
Đám thị vệ hoảng hốt, vội vàng lấy cây trường thương chạy đến nông trường.
Đến lúc họ chạy đến nơi, Từ bảo chủ đang bị đám chó dữ vây kín.
Mấy thị vệ vung trường thương để đuổi từng con chó ra, đến khi cứu được Từ bảo chủ, vốn dĩ cân nặng hơn trăm năm mươi cân, bây giờ chỉ còn khoảng hơn năm mươi cân thôi.
Từ bảo chủ có nằm mơ cũng không ngờ bản thân có thể ốm như vậy.
Ông ta đau đớn rên rỉ, khắp người đều là máu, chỉ còn lại một hơi tàn.
Đám thị vệ nhanh chóng đưa ông ta đến nhà trước, sau khi đại phu đến mới cầm được máu trên người Từ bảo chủ.
Đại phu nhìn vết thương chồng chất trên người Từ bảo chủ, thở dài nói: "Từ bảo chủ à, sau này e là người bị tàn phế rồi."
Bây giờ hai má, cổ họng Từ bảo chủ bị cắn nên không thể nói chuyện.
Hứa quản gia đi đến hỏi: "Đại phu, lời ngài nói có ý gì?
Đại phu vuốt râu chậm rãi nói: "Sau này Từ bảo chủ sợ là không thể nói chuyện, đi đứng, thậm chí đến việc đi vệ sinh cũng khó khăn."
Ông ấy càng nói càng nhỏ, Hứa quản gia lại ngửi thấy một mùi hôi.
"Này... này còn có thể chữa không?" Hứa quản gia bịt mũi, nhíu mày hỏi.
"Không chữa được, thương thế ông ta nặng như vậy, còn sống đã là kỳ tích rồi." Đại phu lắc đầu, cầm hòm thuốc quay người rời đi.
Hứa quản gia ngây người đứng tại chỗ, nhìn Từ quản gia nằm trên giường không thể nói chuyện, không để cử động, đại tiểu tiện cũng không khống chế được, ông ta hạ quyết tâm, quay người đi vào nhà gom hết những món đồ quý giá.
Từ bảo chủ thấy vậy, không màng đến đau đớn trên người mà rên rỉ.
Hứa quản gia vừa gom đồ vừa nói: "Từ bảo chủ, ngài đừng trách ta, bây giờ nông trường và nhà kho của ngài cũng mất hết rồi, sớm muộn gì cũng không xong, bây giờ lại bán thân bất toại (*) như vậy, ngài tha thứ cho tiểu nhân không thể chăm sóc ngài."
(*) Bán thân bất toại: liệt nửa người.