Hứa quản gia nói xong, liền thu gom đồ đạc trong tay cho vào túi, sau đó liền rời khỏi căn nhà, rồi lại nhét thêm vài túi nữa.
Tất cả mọi người trong Từ Gia Bảo nghe nói Từ bảo chủ bán thân bất toại, liền lần lượt bắt chước Hứa quản gia, dọn hết những món đồ có thể lấy được.
Đến cuối cùng chỉ trong thời gian một ngày, cả cái Từ Gia Bảo chỉ còn lại một mình Từ bảo chủ.
Sau khi Chử Trần Âm và Phó Yến Đình ra khỏi tửu lầu, liền nghe nói đến chuyện này từ người qua đường.
"Các ngươi chưa thấy đâu, Từ bảo chủ đó trực tiếp bị cắn đến ốm đi một nửa, đúng là đáng đời."
Mấy người đi đường vừa nói vừa cười đi về phía trước.
Chử Trần Âm nghe vậy liền hơi ngước mắt nhìn về Từ Gia Bảo, nói nhỏ với Phó Yến Đình: "Vị Từ bảo chủ này sau này e là còn khổ phải chịu nữa."
Phó Yến Đình cũng nhìn qua: "Đó là đúng người đúng tội."
Chử Trần Âm nghiêng đầu nhìn Phó Yến Đình, thay đổi chủ đề hỏi: "Tướng quân, chúng ta phải mau chóng trở về, nếu không Hầu gia và mọi người sẽ lo lắng."
Phó Yến Đình đi đến một tiệm lái buôn, mua một cây kẹo hồ lô ngào đường đưa cho nàng: "Yên tâm, trước khi ta đi đã nói với cha nương rồi, về trễ chút họ cũng không nghi ngờ."
Chử Trần Âm thở phào nhẹ nhõm, nhận lấy cây kẹo hồ lô như có điều suy nghĩ mà cắn một cái.
Hai người sau đó lên xe ngựa, chậm rãi đến thôn Hoa Long.
Thành U Châu cách thôn Hoa Long không xa, nếu ngồi xe ngựa mất khoảng thời gian một nén hương (*) là đến.
(*) Thời gian một nén hương: nửa tiếng.
Phó Giang Hoằng đứng ở cửa thấy xe ngựa của họ từ xa tiến đến, lập tức chạy đến: "Đại ca, tẩu, hai người đã trở về rồi!"
Nàng ấy chạy hơi nhanh nên dựa vào cửa sổ xe ngựa thở dốc: "Ta còn nghĩ nếu hai người không trở về, ta phải vào thành tìm hai người nữa."
Chử Trần Âm đưa thức ăn trong tay cho nàng ấy: "Tam muội, ta và đại ca muội đem giò heo kho tàu và xương heo hầm nước tương ở tửu lầu đến."
Phó Giang Hoằng cẩn thận cầm lấy, cười nói: "Tẩu, tẩu và đại ca ăn cơm trưa rồi sao?"
Chử Trần Âm cười gật đầu: "Ăn rồi, muội cầm về ăn với nương và mọi người đi."
"Đa tạ tẩu!" Phó Giang Hoằng vui vẻ như một đứa trẻ, cầm thức ăn trong tay rồi chạy nhanh vào nhà.
Lúc này, xe ngựa cũng đã dừng hẳn, Chử Trần Âm nhảy từ trên xe ngựa xuống.
Phó Yến Đình đi sau lưng nàng cùng vào nhà.
Phó phu nhân thấy họ đã trở về, vội vàng nói: "Lão đại, nước ở sông này ngày càng ít rồi, nước chúng ta đã trữ trước sợ cũng không đủ dùng trong mấy ngày."
Phó Yến Đình chậm rãi đi đến hậu viện, chân mày hơi nhíu lại, mím môi cười nhẹ: "Nương, không gấp, để con đào cái giếng ở sau nhà."
"Đào giếng?" Phó phu nhân nghỉ hoặc hỏi.
Phó Yến Đình nhìn Chử Trần Âm ở bên cạnh, hơi nhắm mắt lại nói: "Đúng vậy, đào giếng, nếu trong giếng có nước thì chúng ta không cần lo nữa."
Chử Trần Âm nghe vậy liền mím môi.
Bây giờ ngay cả lòng sông cũng hết nước, đào giếng sao lại đào ra nước được chứ, Phó Yến Đình chắc chắn đang nhắm đến không gian linh tuyền của nàng.
Nhưng nghĩ lại thì như vậy cũng được, đào một cái giếng nhỏ, buổi tối đem nước trong không gian đổ vào giếng, đến sáng có thể dùng, như vậy người nhà họ Phó cũng sẽ không nghi ngờ.
Nàng bình tĩnh nhìn Phó Yến Đình, chỉ có thể nói đầu óc chàng xoay chuyển nhanh, có chút thông minh.
Đến tối, sau khi dùng xong cơm tối, Chử Trần Âm vào không gian.
Không gian thứ chín vẫn giống như cũ, còn ba mươi ngày mới nâng cấp thành công.
Nàng nhìn một lúc, quay người đi đến kho vũ khí ở tầng không gian thứ năm.
Sau khi đi vào, Chử Trần Âm có hơi bất ngờ, đồ đạc trong kho vũ khí lại ngày càng nhiều, trước đó trên một bức tường chỉ có súng và lựu đạn, bây giờ có thêm hỏa pháo, trong đó còn có các loại như đại bác, hỏa tiễn, pháo cối, súng trái phá, súng phòng không...