Người cầm đầu nhóm đó cầm một cây dao và nói: "Mau, đem những món đồ có giá trị của các ngươi đều lấy ra hết cho lão tử!"
Phó Giang Hoằng nóng nảy, hừ lạnh một tiếng nói: "Các ngươi là ai?! Kêu chúng ta giao, chúng ta liền giao à!"
Nam thủ lĩnh vung cây dao sắc bén trong tay nói: "Tiểu tử thối, nếu các ngươi không giao đồ ra, cẩn thận chúng ta chém các ngươi ra cho chó ăn!"
Đám người đó là dân tị nạn ở Đô Thành chạy nạn đến đây, cậy vào bản thân sức khỏe cường tráng, có thể múa dao vung thương, nên làm đạo tặc, mấy ngày nay bọn họ cướp của cải trong nhà đến tận thôn Hoa Long này.
Phó Giang Hoằng ghét nhất có người mắng nàng ấy là tiểu tử thối, rõ ràng nàng ấy là cô nương, đám người này đúng là không có mắt nhìn.
Nàng ấy nghĩ vậy, liền cầm lấy cây trường thương bên cạnh xông lên, trực tiếp xé rách quần áo trên người một thủ lĩnh của nhóm đạo tặc.
Đám cường đạo ngẩn người, vội vàng dùng tay che lại bộ phận quan trọng.
Phó Giang Hoằng cười lạnh: "Ta còn cho rằng các ngươi thế nào, thì ra chỉ là đám phế vật, không ăn mặc như phụ nữ thì thật đáng tiếc!"
Đám đạo tặc nghe xong liền rất tức giận, cầm đại đao bên cạnh chém về phía Phó Giang Hoằng.
Chử Trần Âm chạy nhanh đến bên cạnh Phó Giang Hoằng, nắm dao găm trong tay chuẩn xác cắt cân tay của tên cường đạo đó.
Đối với sát thủ tinh thông y thuật, quen thuộc với mỗi cơ quan trên cơ thể người mà nói, biết rõ nhất dùng cách nào có thể làm một người đơn giản mà nhanh chóng chết đi.
Tên cường đạo nắm chặt cái tay bị đứt của mình, nằm trên đất rên rỉ.
"A! Tay của ta! A! Tay của ta không cử động được!"
Mấy tên đạo tặc khác ngây ra, không ai dám tiến lên phía trước.
Phó Giang Hoằng nhìn tẩu tẩu động tác lưu loát của mình, ngây ra tại chỗ, trong mắt tràn ngập vẻ nghi hoặc, nhưng giây sau lại biến thành sự ngưỡng mộ.
Cũng vào lúc này, phía sau đám đạo tặc có một người chậm rãi bước ra.
Người đó ăn mặc rách nát, giống như một tên lưu manh không đủ dinh dưỡng.
"Vị này không phải tiểu thư Chử gia sao? Sao lại ở đây làm nông phụ?"
Chử Trần Âm ngẩng đầu lên nhìn thì phát hiện đây là nhị công tử Trương gia, vị nhị công tử này, là đứa con thứ hai của tay sai bên cạnh thừa tướng Trương đại nhân, đã từng đến Chử gia cầu thân, muốn cưới đích nữ Chử gia, nhưng người nhà Chử gia lại nói đem thứ nữ là nàng gả cho hắn ta.
Nên hắn ta rất hận thứ nữ là Chử Trần Âm, bình thường không ít lần bắt nạt nàng trước mặt mọi người.
Lần quá đáng nhất là, ra tay bẻ răng nàng.
Chử Trần Âm nhìn bản mặt của hắn ta, khóe môi nâng lên, trong lòng cười thầm, được! Lại có người đến tìm chết!
Còn là một cái đầu được dát vàng.
Vị nhị công tử Trương gia này thủ lĩnh của nhóm đạo tặc, cả đường họ cướp được rất nhiều vàng bạc châu báu, đều bị hắn ta giữ hết.
Nghĩ đến số vàng bạc mà Trương nhị công tử có, Chử Trần Âm lập tức có hứng thú, nàng chậm rãi đứng dậy, chế giễu nói: "Trương Nhị công tử lâu rồi không gặp, sao ngươi lại ăn mặc rách rưới vậy?"
Bình thường vị Trương Nhị công tử này thích giữ mặt mũi nhất, trước kia cũng vì thể diện nên cực kỳ chán ghét nguyên chủ Chử Trần Âm.
Bây giờ thời thế thay đổi, nhị công tử cũng không còn là nhị công tử.
Hắn ta cũng không ngày trước nữa, ở trước mặt Chử Trần Âm diễu võ dương oai nữa.
Sắc mặt Trương Nhị công tử lập tức tái đi, siết chặt nắm đấm, nghiêm nghị nói: "Lần trước chỉ phái người nhổ răng ngươi, vẫn còn nhẹ với ngươi nhỉ, thứ nữ nhân ti tiện như ngươi, đúng ra phải nên đánh chết rồi ném vào bãi tha ma!"
"Im miệng!" Phó Giang Hoằng cảnh cáo: "Ngươi không được đụng đến tẩu tẩu nhà ta!"
Trương Nhị công tử cũng không để Phó gia đang sa sút vào trong mắt, hừ lạnh nói: "Ta không chỉ nói, ta còn phải làm!"