Phó Giang Hoằng tức giận, nắm chặt cây trường thương trong tay phóng đến đâm hắn ta: "Vậy ta giết ngươi trước!"
Trương nhị công tử hoảng sợ vội vàng lùi về sau mấy bước, nặng nề ngã xuống đất, hét lớn với đám đạo tặc bên cạnh: "Mau! Mau giết bọn họ cho ta, giết một người ta cho các ngươi mỗi người một lượng vàng!"
Hai chữ vàng này rất chói tai, ánh mắt Chử Trần Âm cũng sáng cả lên, trong tay Trương Nhị công tử đúng là có đồ tốt.
Đám đạo tặc đó giơ đại đao lên, đồng loạt tiến lên tấn công Phó Giang Hoằng và Chử Trần Âm.
Phó Giang Hoằng dựa vào sức lực của bản thân ngăn đám đạo tặc lại, vừa vung cây trường thương trong tay vừa nói lớn với Chử Trần Âm: "Tẩu tẩu, tẩu đi trước đi, ở đây giao cho ta!"
Chử Trần Âm sao có thể bỏ lại mình Phó Giang Hoằng, nhân lúc mấy người họ đang đánh nhau, mau chóng vượt qua đám người, bắt lấy Trương Nhị công tử đang trốn ở phía sau.
Trương Nhị công tử ngây ra tại chỗ, đợi đến khi hắn ta bắt đầu chống cự, Chử Trần Âm đã đánh một quyền vào mặt hắn ta.
Tiếng la thảm thiết vang vọng khắp rừng núi.
Máu tươi trong miệng Trương Nhị công tử trào ra, hai cái răng cũng rơi xuống.
Hắn ta bụm miệng lại, lộ ra răng cửa bị hở, đau đớn la lên: "Răng của ta! Răng của ta rụng rồi!"
Chử Trần Âm xoa nắm đấm của mình: "Trương Nhị công tử, sao rồi, cảm giác bị người ta đánh gãy răng không dễ chịu đúng không, đây là ta trả cho ngươi, ngươi từ từ tận hưởng."
Hai mắt Trương nhị công tử mở to, trên mặt tràn đầy vẻ giận dữ, hắn ta sao có thể nghĩ đến bản thân sẽ có một ngày bị thứ nữ mình từng xem thường bắt nạt chứ, lập tức nuột xuống một ngụm máu, giơ dao lên xông đến Chử Trần Âm: "Ả kỹ nữ này, ta phải giết ngươi!"
Phú nhị đại của Đô Thành mắng người cũng không khác gì bọn lưu manh.
Chử Trần Âm nắm chặt dao găm trong tay, chạy nhanh về phía Trương Nhị công tử, lúc lướt ngang qua hắn ta, lưỡi dao sắc như gió lạnh cắt vào cổ tay Trương Nhị công tử.
Ánh sáng lạnh lẽo của con dao lóe lên, truyền đến âm thanh da thịt bị xé toạc.
Trương Nhị công tử vốn dĩ vẫn rất huênh hoang lập tức ngã xuống đất, cuộn tròn người lại, rũ hai cánh tay đầy máu, đau khổ giãy giũa.
Đám đạo tặc ở bên cạnh đang đánh nhau với Phó Giang Hoằng thấy Trương Nhị công tử bị thương, liền lập tức lùi về sau, dìu Trương Nhị công tử lên quay người muốn chạy.
"Muốn chạy! Không có cửa!" Phó Giang Hoằng cầm trường thương lên chuẩn bị đuổi theo.
Chử Trần Âm cản nàng ấy lại: "Tam muội, đừng đuổi theo nữa! Chúng ta trước tiên trở về đem chuyện này nói cho cha nương biết!"
Phó Giang Hoằng tức giận muốn đuổi theo đám đạo tặc đó, nhưng nghe Chử Trần Âm nói vậy, lập tức điều chỉnh lại tâm trạng, dừng bước chân không cam tâm quay người đi về nhà.
Sau khi về đến nhà, Phó Giang Hoằng tức giận kể lại chuyện vừa gặp nhị công tử Trương gia.
Phó hầu gia và Phó phu nhân nghe vậy lập tức nổi giận, sau cẩn thận nghĩ lại, lại có hơi phiền muộn: "Đến nhị công tử Trương gia cũng sa sút đến vậy, ngày tháng sau này của chúng ta sợ cũng khó khăn như vậy."
Phó Giang Hoằng và Phó Hưng Thành cùng nhau an ủi họ nói: "Cha nương, người yên tâm, còn có tụi con mà, chắc chắn không để Phó gia sa sút đến mức độ đó."
Phó hầu gia và Phó phu nhân thở dài.
Phó phu nhân quay người nhìn Chử Trần Âm: "Chúng ta khổ cũng thôi đi, không thể liên lụy đến tẩu tấu mấy con."
Chử Trần Âm mỉm cười nói: "Nương, người yên tâm, con thật sự không sao."
Phó phu nhân nắm tay nàng nói: "Đứa nhỏ này từ nhỏ đã chịu không ít khổ cực, sau này có chúng ta chăm sóc con, đừng cố chịu đựng."
Chử Trần Âm nghe vậy liền thấy ấm lòng, gật đầu.
Bên cạnh nàng, Phó Yến Đình thản nhiên tựa vào ghế, im lặng ngồi bên bàn, tuy vẫn luôn không lên tiếng, nhưng sự lạnh lùng trong đáy mắt chậm rãi lan tỏa như sương lạnh mùa đông.