Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 109 - Chương 109: Mất Một Trái Lựu Đạn

. Chương 109: Mất Một Trái Lựu Đạn
Chương 109: Mất Một Trái Lựu Đạn

Đến buổi tối, cái giếng đó của Phó Yên Đình đã đào xong, hắn cầm cái cuốc trở vào nhà, thấy xung quanh không có người mới nói với Chử Trần Âm: "Giếng đã đào xong rồi."

Chử Trần Âm đi tới bên cạnh giếng ở hậu viện, dẫn một ít nước từ linh tuyền trong không gian cho vào giếng.

Vì tránh để người khác nghi ngờ, Chử Trần Âm chỉ đổ một phần năm lượng nước vào trong đó.

Bây giờ đang hạn hán lợi hại như vậy, nếu đột nhiên trong nhà có nhiều nước như vậy rất dễ gây ra những điều nghi ngờ không đáng có, cũng rất dễ khiến người khác ghen tị.

Sau khi giải quyết xong vấn đề nguồn nước, Chử Trần Âm vỗ tay nói: "Phó tướng quân, đêm nay ta còn việc quan trọng cần làm, chàng vào nhà nghỉ ngơi trước đi."

Nói xong, nàng quay người chuẩn bị rời đi.

Phó Yến Đình gọi nàng lại: "Nàng muốn đi tìm Trương Nhị?"

Chử Trần Âm khựng lại.

Phó Yến Đình đi đến sau lưng nàng nói tiếp: "Nàng cản tam muội lại để muội ấy giết hắn ta, là vì muốn đêm nay tìm đến sào huyệt của hắn ta?"

Chử Trần Âm cảm thấy Phó Yến Đình là con giun trong bụng nàng, bất đắc dĩ quay đầu cười nói: "Không sai, chỉ là đêm nay không cần làm phiền đến tướng quân đâu."

Nói xong, Chử Trần Âm tiếp tục bước đi.

Phó Yến Đình gọi nàng lại: "Quê nhà Trương đại nhân vừa hay ở thôn Hoa Long, rõ ràng Trương gia có để ngân lượng lại, nhưng Trương Nhị lại vẫn ăn mặc rách rưới, dẫn theo một đám dân tị nạn vào nhà cướp của, vậy nghĩa là bởi vì trên người hắn ta vốn dĩ không mang theo tiền tài của Trương gia.

Mấy ngày nay họ vơ vét của cải trong thôn, ta nghĩ ngoại trừ để làm no bụng, còn vì để họ thuận tiện ở trong thôn thăm dò tung tích số của cải của Trương gia. Đám dân tị nạn đó chắc cũng nghe những lời hứa của hắn ta mới cam tâm tình nguyện bán mạng."

Chử Trần Âm nghe đến sửng sốt.

Phó Yến Đình nói tiếp: "Trước đó ta có tiếp xúc qua với Trương đại nhân, từ trước đến nay ông ấy rất yêu rượu, đặc biệt là rượu hoa đào, thôn Hoa Long này vừa hay có một rừng hoa đào, chúng ta có thể đến đó xem."

Chử Trần Âm bừng tỉnh, vốn dĩ chỉ muốn lấy đi một ít đồ tích trữ ở chỗ Trương Nhị, không ngờ đến vẫn còn món đồ đáng tiền hơn, nàng lập tức gật đầu nói: "Phó đại tướng quân nói rất đúng, vậy chi bằng chúng ta đến hang ổ của Trương Nhị trước, rồi mới đến rừng hoa đào."

Phó Yến Đình thấy nàng đã đồng ý để hắn đi cùng, khóe miệng hiện lên nụ cười nhạt.

Hai người nhân lúc mọi người đang ngủ say, lén lút đến nơi hôm nay họ ẩu đả với đám đạo tặc.

Chử Trần Âm nhìn vết máu trên mặt đất nói: "Ta làm bị thương cổ tay của Trương Nhị, máu không dễ cầm như vậy đâu, chúng ta liền đi theo vết máu thì có thể tìm được hang ổ của bọn họ."

Phó Yến Đình đi ở phía trước, ngồi xổm sờ vết máu dưới đất, gật đầu nói: "Không sai, chúng ta đi theo cái này."

Chử Trần Âm không biết khinh công, Phó Yến Đình vừa nói xong, xoay người lại ôm eo nàng, lao nhanh về phía trước.

Một lúc sau, hai người họ đến một căn miếu đổ nát.

Chử Trần Âm trốn sau tảng đá, xa xa nhìn vào quả nhiên nhìn thấy Trương Nhị.

Cánh tay Trương Nhị duỗi ra nằm trên giường đau đớn rên rỉ, vừa lầm bầm vừa chửi: "Ngươi hay lắm Chử Trần Âm, đợi ta tìm thấy số vàng cha ta để lại, ta nhất định sẽ phái người chém ngươi thành trăm mảnh."

Giọng nói hắn ta rất vang, Chử Trần Âm ở ngoài ngôi miếu hoang nghe rõ ràng câu nói đó.

Nhị công tử tức giận không nhỏ nha, đến lúc này vẫn còn muốn giết nàng.

Hắn ta không chỉ nhiều, đôi tay đó của mình còn cử động được không, sau này phải sống sao.

Khóe miệng Chử Trần Âm hơi nhướng lên, lộ ra nụ cười lạnh.

Sau đó nàng ngước mắt nhìn vào trong ngôi miếu hoang.

Khoảng thời gian này Trương Nhị đi cướp bóc đúng là đã trữ được một ít đồ, trong nhà rõ ràng có xương gà đã được ăn qua.

Bình Luận (0)
Comment