Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 110 - Chương 110: Nhặt Được Một Rương Vàng Lớn (1)

. Chương 110: Nhặt Được Một Rương Vàng Lớn (1)
Chương 110: Nhặt Được Một Rương Vàng Lớn (1)

Phó Yến Đình lại dùng thủ đoạn cũ, đốt ít mê hương trong ngôi miếu hoang.

Không bao lâu sau, đám đạo tặc trong ngôi miếu hoang đều ngất đi.

Chử Trần Âm đi sau lưng Phó Yến Đình vào trong ngôi miếu hoang.

Bàn gỗ ở bên phải ngôi miếu hoang có để số tiền cướp bóc trong mấy ngày nay.

Trong đó có khoảng ba mươi đồng và hai ba miếng vàng, cũng như một ít trang sức bằng ngọc đơn giản.

Còn có rất nhiều lương thực, bao gồm gạo, lúa mì, bánh thịt và trứng gà.

Những thứ này tuy không nhiều như lúc trước, nhưng nghĩ đến thảm cảnh bị Trương Nhị bắt nạt trong ký ức của nguyên chủ, Chử Trần Âm lập tức bỏ tất cả những thứ đó vào không gian.

Thứ bại hoại như Trương Nhị, một hạt gạo nàng cũng không muốn chừa cho hắn ta.

Lúc rời khỏi không gian, nàng tiện tay lấy một trái lựu đạn trong kho vũ khí ở tầng thứ năm.

Lúc nàng ra khỏi không gian liền để trái lựu đạn đó lên cái bàn lúc nãy.

Phó Yến Đình thấy vậy tò mò hỏi: "Cái này là?"

Chử Trần Âm đẩy ẩn ý cười nói: "Là một món quà lớn khác ta tặng cho Trương Nhị công tử."

Phó Yến Đình nhìn chằm chằm lựu đạn, khóe miệng ẩn hiện nụ cười.

Hắn biết, thứ Chử Trần Âm để lại tuyệt đối không phải là thứ đồ.

Sau khi rời khỏi ngôi miếu hoang, Phó Yến Đình dẫn theo Chử Trần Âm đến rừng hoa đào.

Giờ là lúc hoa đào sắp nở, nhưng do hạn hán thiếu nước, cả rừng hoa đào đều khô héo hết.

Cuối cùng Phó Yến Đình đào được một rương gỗ lớn dưới gốc cây hoa đào cao.

Chử Trần Âm vui vẻ nhìn cái rương gỗ đó, có vẻ cái rương này đựng không ít đồ quý giá.

Mà lúc này ở trong ngôi miếu hoang, Trương Nhị từ từ tỉnh dậy từ trong cơn mê, hắn ta ấn đầu chậm rãi đứng lên, không cẩn thận nhìn thấy đồ trên bàn đã biến mất.

Hắn ta vội vàng gọi đám đạo tặc bên ngoài: "Đồ trên bàn của ta đâu?!"

Bọn cường đạo từng người từng người nhìn vào bàn, ôm cái đầu còn đang ngái ngủ: "Vừa rồi không phải còn ở trên bàn sao? Tại sao bây giờ lại không thấy?"

Lúc này Trương Nhị mới ý thức được tính nghiêm trọng của sự việc: "Có trộm! Hắn đã trộm đi đồ của chúng ta.

Bọn cường đạo lập tức hoảng sợ: "Chúng ta vẫn phải dựa vào những thứ này để bảo vệ tánh mạng."

"Đúng vậy, không có số thức ăn này, làm sao chúng ta có thể sống sót."

Trương Nhị cau mày, thấy họ có phần không kiềm chế được, hắn ta vội vàng nói: "Đừng lo, đợi đến khi ta tìm được đồ mà cha ta giấu trong thôn, chúng ta sẽ không bị đói nữa đâu."

Bọn cường đạo chính là dựa vào lời nói của hắn ta mà chịu đựng cho đến ngày hôm nay.

Bây giờ tất cả những thứ họ vơ vét đã không còn nữa, nếu họ không tin Trương Nhị thì cũng không được.

Lúc này, một tên cường đạo đã phát hiện ra quả lựu đạn Chử Trần Âm đặt trên bàn.

"Nhị công tử, đây là cái gì?" Người đàn ông vừa nhìn vừa hỏi Trương Nhị.

Hai tay Trương Nhị không thể động đậy, vì vậy nghiêng người nói: "Đưa nó cho ta xem."

Người đàn ông đưa quả lựu đạn trong tay cho hắn ta.

Trương Nhị nhìn nó rất lâu cũng không biết nó là gì.

Một tên cường đạo khác đi tới, cầm lấy quả lựu đạn và nói: "Để tôi xem."

Hắn vừa nói, ngón tay siết chặt khóa an toàn: "Chẳng lẽ đây là công tắc?"

Trương Nhị nhẹ nhàng gật đầu: "Kéo cái này ra. Nhìn xem bên trong có gì."

Nghe xong, tên cường đạo gật đầu nói: "Để tôi thử."

Nói xong, hắn thực sự mở khóa an toàn trên đó. Nhìn thấy quả lựu đạn không hề thay đổi, Trương Nhị rất chán ghét nói: "Thoạt nhìn thì là đồ vô dụng. Đi vứt nó đi".

Nói xong, hắn ta vẫn chửi bới trong miệng và nói: "Ngày mai chúng ta lại đến Phó gia cướp đồ, nha đầu kia đánh gãy hai cái răng của ta, ta nhất định phải cho con tiện nhân đó biết tay!"

Gã cường đạo không nghe rõ hắn ta nói gì, cúi đầu nhìn đồ vật trong tay.

Hắn cảm thấy vật trong tay có chút nóng, sau đó không suy nghĩ liền ném nó ra ngoài cửa sổ.

Bình Luận (0)
Comment