Ông chủ Vương trên mặt tràn đầy vui mừng, có chút hưng phấn nói: "Phu nhân, người yên tâm. Dầu của ta không đắt, dù sao cũng không bán được, tướng quân và phu nhân tướng quân nếu như muốn lấy thì cứ đưa cho ta một trăm lạng bạc là được." Lượng dầu này ít nhất cũng có giá trị từ hai đến ba trăm lạng bạc, ông chủ Vương chỉ yêu cầu một trăm lạng. Cũng xem như là nửa bán nửa cho.
Chử Trần Âm cũng không có cùng ông ta mặc cả mà đáp: "Được, vậy thì một trăm lạng bạc." Ta lấy tất cả số dầu này."
Ông chủ Vương cười toe toét, chỉ vào can dầu trong tay nói: "Phu nhân, có cần chúng tôi đưa số dầu này đến nhà không?"
Chử Trần Âm lắc đầu nói: "Không cần, buổi tối chúng ta sẽ phái người đến mang đi."
Ông chủ Vương cúi người cười đáp: "Được, vậy tối nay ta bảo người hầu không đóng cửa, để phu nhân có thể thuận tiện mang hàng đi."
"Đa tạ ông chủ Vương rất nhiều." Chử Trần Âm cảm ơn ông ta sau đó bảo Phó Yến Đình ra xe ngựa lấy một trăm lạng bạc đưa cho ông chủ Vương.
Ông chủ Vương cầm lấy bạc vui mừng không thôi: "Chờ sau khi các vị đem dầu đi, ta sẽ mang phu nhân rời thành U Châu đến phương nam kiếm sống."
Phó Yến Đình đáp lại: "Phương nam quả thực là một nơi tốt để đi. Ông chủ Vương, trên đường hãy cẩn thận."
Ông chủ Vương mỉm cười gật đầu.
Để thuận tiện cho việc di chuyển những loại dầu này vào không gian, Chử Trần Âm và Phó Yến Đình lại đến phường dầu Vương gia vào lúc đêm khuya.
Nàng giả vờ lái xe ngựa tới để chở dầu nhưng kì thực là nhân lúc bọn người hầu không chú ý nhanh chóng di chuyển dầu vào không gian.
Chử Trần Âm động tác xê dịch đồ vật rất thuần thục, một lát sau, toàn bộ dầu thơm đều chuyển vào không gian bảo quản tươi ở tầng thứ bốn.
Không gian bảo quản tươi có thể giữ thực phẩm tươi vô thời hạn, số dầu này để ở đây sau bao lâu đều có thể dùng được.
Nàng đặc biệt mở một lon dầu mè và nếm thử, mùi vị rất ngon, ngon hơn dầu mè hiện đại.
Dầu mè có mùi thơm dịu, uống một ngụm vẫn muốn uống một ngụm nữa.
Với số dầu này, nàng vẫn có thể ăn gà rán và vịt quay sau khi nước Đại Dung hoang tàn.
Chử Trần Âm trong lòng vui mừng, nhanh chóng đậy bình lại rời khỏi không gian, mang theo Phó Yến Đình về Phó phủ.
Sau khi tích trữ một ít dầu, Chử Trần Âm vào ngày hôm sau lại đến chợ, lần này.
Nàng dự trữ một ít bông vải và các loại hạt giống rau.
Nàng mua khoảng bảy, tám bó bông vải, có lẽ có thể làm được chục cái chăn bông.
Lông dê và bông vải chắc chắn sẽ có ích khi cái lạnh cực độ ập đến.
Chử Trần Âm sau đó đã tìm thấy một số cửa hàng bán bông và tích trữ hàng trăm kg bông.
Nhìn số bông vải trắng chất đống trong không gian, nàng không khỏi thở dài số bông vải này nếu có thể trồng lại thì tốt biết mấy.
Chử Trần Âm suy nghĩ một chút, sau đó lấy các loại hạt giống mới mua đi vào linh tuyền trong không gian thứ tám.
Nàng rải hạt giống trong tay theo những khoảng cách tương ứng vào một khoảng trống trong không gian.
Sau đó, nàng lập tức múc một ít nước suối từ linh tuyền và đổ lên hạt giống.
Chử Trần Âm lau mồ hôi trên trán, ngồi sang một bên nghỉ ngơi, một lúc sau, nàng nhìn thấy hạt giống mọc thành nụ nhỏ với tốc độ mà mắt thường có thể thấy được.
Nàng vui mừng khôn xiết, vì thực vật có thể phát triển trong không gian nên cuộc sống chạy nạn của nàng sau này sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Nhìn những mầm non bé nhỏ này như thấy được niềm hy vọng.
Chử Trần Âm cảm thấy vui vẻ, xoay người đi đến tủ lạnh trên tầng hai, lấy ra một chai rượu vang đỏ quý rồi trở về phòng.
Phó Yến Đình thấy nàng quay lại, lén lút ngước mắt lên nhìn nàng, ánh mắt vừa lúc rơi vào ly rượu vang trong tay nàng."
Đây là?"