Chử Trần Âm mở chia rượu vang, lấy ra hai cái ly, rót rượu vang vào từng cốc: "Đây là rượu ở chỗ kia của chúng ta."
"Rượu sao?" Phó Yến Đình có lẽ đã rất lâu không uống rượu.
Giống như khi ở Mạc Bắc, ngày thường hắn sẽ uống vài ly với những binh sĩ.
Chử Trần Âm đưa cho hắn một ly đầy rượu: "Thử xem."
Phó Yến Đình nghi hoặc nhận lấy ly rượu, nhấp một ngụm, khẽ nhíu mày, sau đó cười nói: "Nàng nói đây là rượu?"
Chử Trần Âm gật đầu, chính mình nhấp một ngụm: "Đúng vậy, gọi là rượu vang, vị êm dịu, hẳn là không nồng như rượu chàng thường uống."
Phó Yến Đình ngước mắt lên, nhếch khóe môi, cười khinh thường: "Chỉ là nước nho có đường thôi, sao có thể coi là rượu được?"
Nói xong, hắn uống một ngụm rượu trong ly.
Chử Trần Âm chậm rãi rót cho hắn: "Phó tướng quân, chàng có tin, ngay cả nước đường này cũng có thể khiến chàng say."
Phó Yến Đình thật sự không tin, uống thêm một ngụm rượu trong cốc: "Nước đường có thể làm cho người say sao? Nàng đang đùa sao, cho dù là nàng cho ta uống một bình, ta cũng sẽ không say."
Chử Trần Âm nghe được lời này, liền hưng phấn nói: "Thật sao?"
Phó Yến Đình tự tin gật đầu.
Chử Trần Âm nhanh chóng tiến vào không gian, lấy ra năm sáu bình vang đỏ.
Để hai người dễ uống hơn, nàng lén lút lấy hai chiếc bát lớn từ trong bếp ra.
Hai người ngồi cạnh giường, mỗi người uống một bát.
Uống xong bình này cũng đã hơn một giờ trôi qua.
Chử Trần Âm dần dần cảm thấy có chút choáng váng.
Bình thường nàng uống rượu vang rất tốt, uống chút rượu vang đỏ cũng không say, có lẽ là do đã lâu không uống, hôm nay uống quá nhiều nên cảm thấy choáng váng."
Tướng quân, ta không uống nữa, ta đi nghỉ ngơi."
Nàng chống tay vào bàn chậm rãi đứng dậy, vừa định đi đến giường bên cạnh thì bị Phó Yến Đình ở bên cạnh nắm lấy cổ tay." Đợi đã."
Phó Yến Đình tóm lấy nàng, đôi mắt nàng mờ đi, cơ thể hơi lắc lư, dáng vẻ say rượu.
Chử Trần Âm mơ hồ cảm thấy mình có gì đó không ổn.
Hắn không phải là người uống rượu rất giỏi sao? Tại sao bây giờ lại say rượu?
Nàng cười nói: "Thì ra Phó tướng quân chẳng qua chỉ là vậy thôi."
Bàn tay Phó Yến Đình nắm lấy cổ tay nàng rõ ràng rất mạnh mẽ: "Cái gì mà chỉ có thế thôi?"
Chử Trần Âm đầu óc mơ hồ, lời nói cũng trở nên mơ hồ: "Cái gì mà chỉ có thế thôi."
Phó Yến Đình đứng dậy, kéo nàng dậy, dùng sức bóp eo nàng, ôm chặt nàng vào lòng, sau đó trong cơn say, hắn nhếch môi cười, lộ ra nụ cười gian xảo: "Phu nhân nói như vậy, nhất định là không hiểu rõ phu quân của nàng rồi."
Chử Trần Âm bạo gan không chút lo sợ đặt tay lên vai hắn, ngẩng đầu, nửa nheo mắt cười: "Phu quân, chàng đang nói cái gì vậy?"
Phó Yến Đình nhìn kỹ nàng, đôi mắt sâu thẳm cụp xuống, trên khuôn mặt đỏ bừng hiện lên một tia nước nhàn nhạt, giọng nói cũng không thấp hơn bình thường: "Phu nhân không phải nói ta không có gì hơn thế sao?
Vậy thì thì nhất định chuyện gì về ta đều nắm rõ như bàn tay."
"Chử Trần Âm ngẩng đầu, lộ ra mảnh cổ trắng nõn, cười ngây ngốc: "Không không không, ta không hiểu, ngày thường chúng ta còn không ngủ chung giường, thậm chí thay quần áo chàng còn phải quay lưng đi. Làm sao mà ta có thể hiểu rõ được chứ?
Vừa nói, nàng như vừa tỉnh lại, ngước mắt nhìn xuống: "Qua lớp quần áo trông rất uy nghiêm, e rằng chỉ là chỉ để trưng thôi."
Phó Yến Đình nghe xong ánh mắt chăm chú, bóp mạnh eo nàng: "Nàng thử xem có phải là đồ giả hay không thì sẽ biết thôi."
Nói xong, dưới tác dụng của rượu hắn ôm lấy đầu nàng hôn thật sâu.
Đôi môi ấm áp còn làm say lòng người hơn cả men rượu nồng, Chử Trần Âm mơ mơ màng màng ôm lấy cổ của Phó Yến Đình rồi hôn đáp lại đầy càn rỡ.
Phó Yến Đình hoàn toàn bị thu hút bởi kiểu phản công độc đoán như này. Hắn vòng tay ôm eo Chử Trần Âm, vừa hôn vừa đặt nàng lên bàn cạnh bệ cửa sổ