Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 116 - Chương 116: Sự Phóng Đãng Của Đêm Qua

. Chương 116: Sự Phóng Đãng Của Đêm Qua
Chương 116: Sự Phóng Đãng Của Đêm Qua

Ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào làm hiện rõ đôi mắt mơ màng đã hiện lên ánh nước của họ.

Mặc dù Chử Trần Âm đã ngồi hẳn lên bàn nhưng nàng vẫn phải ngửa đầu ngẩng đầu lên thì mới chạm tới vai Phó Yến Đình.

Một tay của Phó Yến Đình chống lên bàn, tay còn lại thì đặt sát eo nàng. Sau đó, hắn hơi cúi xuống để cả hai có thể hôn nhau thoải mái hơn.

Chử Trần Âm nhắm mắt lại, cực kỳ cuồng nhiệt mà hôn môi Phó Yến Đình, mãi đến khi phổi của hai người họ đều cảm thấy hết không khí, hô hấp trở nên dồn dập thì họ mới buông nhau ra trong sự tiếc nuối.

Mùi rượu nho thoang thoảng làm cho nhiệt độ trong căn nhà nông nhỏ tăng mạnh.

Chử Trần Âm cảm thấy quá nóng, nàng kéo kéo cổ áo dính đầy mồ hôi.

Phó Yến Đình đột nhiên bắt lấy cổ tay nàng, hắn như đã tỉnh rượu mà nhìn chằm chằm vào mặt nàng.

Chử Trần Âm thấy đầu óc choáng váng, chỉ cảm thấy trong người nóng bức khó chịu, nàng giãy giụa muốn rút tay mình ra.

"Đừng nhúc nhích." Phó Yến Đình khàn giọng gọi nàng.

Chử Trần Âm như một đứa nhỏ bình thường bị lạc đường, nàng đỏ bừng mặt ngơ ngác nhìn hắn.

Dưới ánh trăng màu trắng bạc, hai người nhìn thẳng vào mắt nhau, mọi thứ dường như đã được tinh chế, hai người họ chỉ có thể nghe thấy tiếng trái tim đang đập thình thịch của nhau.

Phần tóc trên trán Phó Yến Đình hơi xoăn, mái tóc dài buộc thành bím của hắn buông lơi hai bên sườn mặt, đôi mắt mơ màng của hắn trông còn nặng tình hơn trước, như thể trong sa mạc thần bí đã có thêm vài ngôi sao sáng.

Hắn chậm rãi nâng bàn tay đang chống trên bàn lên, dùng đầu ngón tay chai sần nhẹ nhàng nhẹ nhàng xoa xoa đôi môi đỏ hồng của Chử Trần Âm. Hắn lẩm bẩm: "Sưng lên rồi..."

Giọng nói của hắn khàn khàn trầm trầm, giống như đang nghe diễn viên lồng tiếng thì thầm vào tai mỗi đêm, từng câu từng từ đều nhẹ nhàng mềm mại, cực kỳ quyến rũ.

Chử Trần Âm cúi đầu nhìn bàn tay đang đặt trên môi mình của hắn, trái tim nàng đột nhiên đập loạn xạ, nàng thấy như đang có một dòng điện chạy qua trái tim mình vậy.

Phó Yến Đình âu yếm vén tóc gài lên tai nàng rồi dời vị trí hôn, bắt đầu hôn cái trán, lông mi, chóp mũi và hai má của nàng.

Như thể hắn muốn dùng nụ hôn độc đoán và dịu dàng nhất để ăn mòn cả người nàng.

Đôi mắt của Chử Trần Âm mất đi sự cảnh giác thường có vào ban ngày, cũng không biết là do rượu mà sa vào hay là muốn mượn rượu để buông thả.

Nàng hơi nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đặt tay lên cánh tay hắn, để mặc cho những tế bào não bị rượu mê hoặc chiếm lĩnh não bộ mình từng chút một.

Khi trời ngày càng tối, Phó Yến Đình bế ngang nàng lên rồi từ từ đi về phía giường, sau đó hắn vung tay lên thả màn giường xuống.

Chử Trần Âm mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, đến tận sáng sớm ngày hôm sau thì nàng mới dần tỉnh lại.

Nàng day day cái đầu đau nhức của mình, khi nàng đột ngột ngồi dậy thì chỉ thấy một cái giường cực kỳ bừa bộn, trông như vừa xảy ra một trận vật lộn.

Chẳng lẽ đêm qua đã xảy ra chuyện không thể miêu tả trong tiểu thuyết?

Chử Trần Âm vội vàng rời giường, nhìn lại chính mình, đúng là đã chẳng còn tí quần áo nào.

Nàng vội vàng xốc chăn lên một lần nữa, chỉ thấy trên ga trải giường màu vàng sậm xuất hiện vài vết máu.

"Đêm ngày hôm qua ban đêm..." Chử Trần Âm khiếp sợ cực kỳ, nàng ôm đầu cẩn thận suy nghĩ nhưng lại không nhớ ra bất cứ chuyện gì.

Lúc này, bên ngoài màn giường truyền đến giọng nói của Phó Yến Đình: "Nàng tỉnh rồi à?"

Chử Trần Âm cắn cắn môi, bình tĩnh lại rồi đáp: "Ừm..."

"Đây là quần áo sạch, nàng mặc chúng vào trước đi." Phó Yến Đình đưa cho nàng một bộ quần áo mới màu xanh đậm xuyên qua khe hở trên màn ngủ.

Chử Trần Âm vội vàng nhận lấy chúng rồi vừa mặc đồ, vừa hỏi Phó Yến Đình: "Đêm qua chúng ta..."

Nàng còn chưa kịp nói hết câu thì Phó Yến Đình đã nói như chém đinh chặt sắt: "Giữa chúng ta chẳng xảy ra chuyện gì cả."

Bình Luận (0)
Comment