Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 128 - Chương 128: Đi Lấy Đồ Thuộc Về Mình

. Chương 128: Đi Lấy Đồ Thuộc Về Mình
Chương 128: Đi Lấy Đồ Thuộc Về Mình

Tay chân của tiên sinh phòng thu chi Cù gia này không sạch sẽ, sau đó Phó phu nhân cho một số bạc đuổi ra ngoài. Không ngờ sẽ gặp lại ở trấn nhỏ này một lần nữa.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đi tới, nhìn người đàn ông kia cảm thấy có chút không đúng.

Quả nhiên, Phó Yến Đình nói ở bên tai nàng: "Người này chính là Lục hương thân kia."

Chử Trần Âm kinh ngạc, ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia lần nữa, thấy ánh mắt lúc hắn ta nhìn Phó phu nhân có chút mờ ám.

Giống như là một con chó hoang đang nhìn cục thịt mỡ, nước miếng sắp chảy ra đến nơi.

Tuy rằng Phó phu nhân đã đến tuổi trung niên, đã sinh ba đứa con, nhưng bởi vì vẻ ngoài xuất chúng, nên dù đã đến tuổi này vẫn là người đẹp số một.

Xem ra Lục hương thân này lại có suy nghĩ cướp người.

Sắc mặt Chử Trần Âm trầm xuống, đôi mắt nhìn Lục hương thân rõ ràng đã lạnh lùng hơn vài phần.

Vậy mà dám nhớ thương bà bà tốt của nàng, thật là muốn tìm cái chết.

Phó phu nhân cũng hoàn toàn không thích cái người lúc trước bị mình đuổi đi này, chỉ tùy tiện nói mấy câu là lập tức đuổi người đi.

Bà ấy nghiêng người thấy hai người Chử Trần Âm và Phó Yến Đình đã tới, vội vàng cười nói: "Người vừa rồi là tiên sinh phòng thu chi trong nhà mẫu thân trước khi mẫu thân xuất giá."

Phó Yến Đình nhẹ gật đầu: "Mẫu thân, sau này cách xa hắn ta một chút."

Phó phu nhân cười nói: "Đó là tự nhiên, hai con cũng ít gặp mặt hắn ta đi, trong bụng người này toàn là ý nghĩ xấu xa."

Chử Trần Âm hỏi bà ấy: "Mẫu thân, tại sao tiên sinh phòng thu chi này lại về trấn nhỏ này làm hương thân vậy?"

Phó phu nhân nhìn thoáng qua hướng cửa trả lời: "Tên đó từ nhỏ tâm tư đã không đơn giản, thường xuyên trộm đồ trong phủ chúng ta, cuối cùng ngay cả bạc trong nhà kho cũng trộm, nên hắn ta mới bị đuổi ra khỏi phủ."

Chử Trần Âm bừng tỉnh, thì ra từ nhỏ Lục hương thân đã là tên trộm chuyên nghiệp.

Lúc này, Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng cười đi từ ngoài cửa vào nói: "Mẫu thân, đại ca, tẩu tẩu, xem chúng con lấy được thứ tốt gì đây!"

Chử Trần Âm vừa ngẩng đầu, thấy trong tay mỗi người họ cầm theo một con gà rừng và một con thỏ hoang.

"Nhị đệ, tam muội, các ngươi lại đi săn sao?" Chử Trần Âm hỏi bọn họ.

Phó Giang Hoằng quơ quơ con gà rừng, nói: "Tẩu tẩu, cây cối trên đỉnh đồi đối diện đều đã chết, nhưng vẫn bị chúng ta tìm được gà rừng và thỏ hoang, chờ qua ngày mai muội dẫn hai người đi xem một cái."

Nói xong còn lấy hạt dẻ trong túi ra.

Chử Trần Âm ngước mắt nhìn về đỉnh núi kia.

Một nửa số lá trên núi đã úa vàng do hạn hán, chỉ còn lại một đám gà rừng thỏ hoang chạy xuống dưới chân núi, nên lúc này mới dễ bắt được như vậy.

Có lẽ qua thêm một đoạn thời gian, trong núi này ngay cả thỏ hoang cũng không bắt được.

Ban đêm.

Chử Trần Âm và Phó Yến Đình vẫn luôn không ngủ, không lâu sau phía cửa đột nhiên truyền đến tiếng vang rất nhỏ.

Hai người bọn họ cẩn thận ngồi xổm xuống đi ra ngoài, nhìn về phía cửa.

Chỉ thấy một người đàn ông mặc đồ đen che mặt lén lút ở ngoài cửa muốn tiến vào.

Người đàn ông cong eo cúi đầu, dường như đang cầm đồ vật mở khóa.

Chử Trần Âm nhìn kỹ, người này còn không phải là Lục hương thân kia sao? Hắn ta thật sự muốn đột nhập vào nhà nàng lúc nửa đêm!

Phó Yến Đình thấy thế, nhanh chóng tiến lên muốn tóm được Lục hương thân.

Phản ứng của Lục hương thân cực kỳ nhanh nhạy, xoay người nhanh chóng chạy trốn.

Chử Trần Âm vội vàng lấy khẩu súng lục nhỏ dùng để tự vệ ra từ trong ngực bắn Lục hương thân một cái.

Súng lục có ống giảm thanh lặng yên không một tiếng động bay ra một viên đạn.

Viên đạn kia xuyên thẳng qua đầu gối của Lục hương thân.

Lục hương thân kêu lên đau đớn, kéo cái chân bị thương, chán nản lê lết lên xe ngựa.

Bình Luận (0)
Comment