Nguồn nước ở nơi đây cũng đang dần khô cạn giống như thôn Hoa Long lúc trước.
Lòng sông cũng đã sắp lộ ra.
Chử Trần Âm ngồi xổm xuống sờ lên đất trên đó, nghiêm mặt nói: "Chúng ta phải nhanh chóng tích trữ thêm đồ vật, chờ tới khi nơi này hoàn toàn khô cạn thì phải tiếp tục đi đến phía bắc trước."
Đôi mắt Phó Yến Đình chăm chú, gật đầu theo.
Sau đó Chử Trần Âm lại quay trở về chợ tiếp tục đi đến những cửa hàng bán đồ ăn chín, lúc này nàng không chỉ tích trữ không ít bánh nướng mà còn tích trữ thêm rất nhiều gà quay, vịt quay, xúc xích nướng, thịt xông khói.
Chỉ cần là những món ăn mà nàng nhìn thấy là nàng sẽ tích trữ hết.
Những món ăn đều đã được nấu chín và tích trữ đặt trong không gian giữ tươi, vào những thời điểm quan trọng là có thể lấy thẳng ra ăn luôn mà không cần phải đun nóng, vừa tiết kiệm thời gian lại tiết kiệm sức lực.
Lúc bọn hai người họ về đến nhà đã là chạng vạng tối.
Phó phu nhân bước tới nói: "Yến Đình, Trần Âm, trên đường đi hai con có gặp phải chuyện lạ gì không?"
"Chuyện lạ gì ạ?" Chử Trần Âm trong lòng ngừng một nhịp, vội vàng hỏi bà ấy.
Phó phu nhân nghiêm mặt nói: "Ta nghe người dân ở xung quanh đây nói tất cả những người xứ khác chỉ cần đi tới nơi đây là đều sẽ bị trộm bạc, hôm nay các con đi đến chợ đặt mua đồ, không biết có gặp phải tên ăn trộm gì không."
Ăn trộm? Còn có ai dám trộm đồ của nàng sao?
Chử Trần Âm duỗi tay sờ vào tay áo của mình mới phát hiện ra mười lạng bạc vốn dĩ đang nằm trong cổ tay của mình vậy mà đã biến mất thật.
Phó phu nhân thấy sắc mặt bất thường của nàng mới vội vàng hỏi: "Trần Âm, làm sao vậy?"
Chử Trần Âm chậm rãi ngẩng đầu lộ ra nụ cười bất đắc dĩ: "Hình như con thật sự gặp phải tên ăn trộm rồi."
Từ trước tới nay cả nàng và Phó Yến Đình đều là người rất nhạy bén, cũng rất ít khi có tên ăn trộm nào có thể trộm được đồ từ trong tay hai người.
Xem ra người này không đơn giản.
Thế nhưng tên ăn trộm này cũng không phải là người thần bí gì mà chỉ là một hương thân trong thôn Lan Mẫu mà thôi.
Vị hương thân này cũng được xem như là một người rất có quyền thế ở địa phương, ngoại trừ gia thế giàu có thì người này còn có quan hệ rất tốt với huyện lệnh của địa phương.
Thế nhưng vị hương thân này lại có một sở thích rất đặc biệt, đó chính là ăn trộm, không chỉ thích trộm bạc mà còn thích trộm người.
Chỉ cần nhà ai có tức phụ đẹp là hắn ta sẽ trộm lẻn vào trong phòng rồi ngày hôm sau lại rời đi.
Thôn dân xung quanh đều khổ sở không ai nói nổi, nhưng dù bọn họ có tức giận thì cũng không dám nói gì.
Chử Trần Âm cũng chỉ nghe Phó Yến Đình kể lại chuyện này vào ngày hôm sau.
Phó Yến Đình đi đến nơi này chưa tới ba ngày mà đã nghe ngóng được rất rõ ràng chi tiết mọi thứ ở đây. Lúc Chử Trần Âm nghe hắn nói chuyện này mà không khỏi cảm thán năng lực của hắn thật mạnh.
"Nàng có muốn lấy lại mười lạng bạc kia về không?" Phó Yến Đình dựa ngồi trên ghế hỏi nàng.
Chử Trần Âm cũng không để ý tới mười lạng bạc này lắm nhưng khi nghe hắn nói như vậy thì lại có chút hứng thú: "Ta thật sự muốn nhìn xem người có thể trộm được bạc từ trong tay chúng ta thì trong nhà đã tích trữ được bao nhiêu."
Chử Trần Âm vừa nói xong đã có khách tới trước phòng.
"Các vị tới từ kinh thành phải không?"
Một người đàn ông mặc áo dài tím để ria mép tươi cười đi vào nói với Phó phu nhân.
Phó phu nhân nhìn vào cảm thấy hơi xa lạ, cũng không quen biết người này: "Ngươi là ai?"
Người đàn ông vuốt chóp râu, cười nói với Phó phu nhân: "Phu nhân, ngài đã quên rồi, ta là tiên sinh phòng thu chi lúc trước trong phủ của ngài."
Phó phu nhân bình tĩnh nhìn lại thì thấy đúng thật là vậy.