Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 126 - Chương 126: Chử Đại Tiểu Thư Phát Điên (2)

. Chương 126: Chử Đại Tiểu Thư Phát Điên (2)
Chương 126: Chử Đại Tiểu Thư Phát Điên (2)

Nàng ta run rẩy bước lùi chân về phía sau, trong tình thế cấp bách nàng ta còn lớn tiếng hét lên với Phó Yến Đình: "Phó Yến Đình, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên loạn thần tặc tử (*), ngươi có tư cách gì mà đối xử với ta như vậy! Ta đường đường là đại tiểu thư của phủ Thượng thư! Lúc trước người phải gả cho ngươi là ta mới đúng!"

(*) Từ vua chúa phong kiến để chỉ những quan lại nổi lên chống đối lại triều đình.

Chử Trần Âm nghe xong lời nàng ta nói thì khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh: "Tỷ tỷ, phủ đệ của phủ Thượng thư còn nữa sao? Ngươi đã sớm làm phu thê thật với Vạn đại thiếu gia rồi có đúng không?"

Sắc mặt Chử đại tiểu thư trắng bệch, rõ ràng nàng ta đã bị chọc tới chỗ đau, thân mình không ngừng run rẩy.

Chử Trần Âm dùng giọng điệu không nhẹ không vội, từng chút từng chút xé rách tôn nghiêm cuối cùng của nàng ta: "Hiện giờ Đô Thành đã hóa thành tro tàn, ngươi đã không còn là đại tiểu thư không ai bì nổi nữa, cũng không phải là thiếu nãi nãi của phủ Thừa tướng. Hiện tại ngươi cũng chỉ là kẻ ăn mày ăn không đủ no mà thôi."

"Hay nên nói là một người tàn hoa bại liễu (*) bị người ta vứt bỏ!"

(*) Tàn hoa bại liễu: Hoa tàn liễu héo, chỉ người con gái đã hết sắc đẹp, còn có nghĩa chỉ kỹ nữ.

"Về sau ngươi phải dựa vào ăn xin mới có thể sống xót."

"Hoặc nên nói là tới cuối cùng ngươi cũng giống như mẫu thân của ngươi, phải dựa vào da thịt non mịn của mình để kiếm bữa cơm."

"Tỷ tỷ, những ngày tháng khó khăn của tỷ còn ở phía sau!"

Chử đại tiểu thư nghe nàng nói thì sắc mặt lập tức trở nên hoảng loạn, nàng ta cúi đầu lui về phía sau một bước.

Một thiên kim tiểu thư hàng năm sống trong nhung lụa mà bỗng chốc trong một đêm lại biến thành phụ nhân quần áo tả tơi, thậm chí đến ngay cả thứ muội mà ngày thường nàng ta coi khinh nhất cũng có thể cưỡi lên đầu nàng ta.

Chử đại tiểu thư chịu đả kích lớn, lập tức mất đi lý trí, nàng ta giống như bị điên la to: "Không, không! Hiện tại ta vẫn là tiểu thư của phủ Thượng thư, đồ tiện nhân các người! Tiện nhân! Đều câm miệng cho ta!"

Chử đại tiểu thư điên cuồng gào rống, đôi tay bẩn thỉu liều mạng ôm lấy mặt, đôi mắt hoảng sợ giống như muốn trào ra ngoài, trong miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm một mình: "Phó Yến Đình cái gì, Phó gia cái gì, ta đường đường là đại tiểu thư nên căn bản đều chướng mắt những thứ hạ nhân đê tiện các người!"

"Các ngươi đều cút đi cho ta! Cút hết cho ta!"

Chử đại tiểu thư vừa nói vừa điên điên khùng khùng nở nụ cười: "Ta phải làm thiếu phu nhân của phủ Thừa tướng! Không! Ta phải làm đương kim Thái tử phi! Chờ Thừa tướng đại nhân lên làm Hoàng thượng thì ta sẽ là Thái tử phi! Ha ha ha -"

Nàng ta vừa cười vừa tiếp tục ôm chặt lấy mặt mình, móng tay dài dần dần in dấu vết máu trên mặt.

"Chử Trần Âm, ngươi vĩnh viễn không thể so được với ta! Vĩnh viễn! Ha ha ha!" Chử đại tiểu thư mỉm cười toe toét sau đó xoay người chạy vào con hẻm nhỏ phía trước.

Con hẻm nhỏ này có không ít dân chạy nạn, hơn nữa hầu hết số dân chạy nạn đều là những nam tử hai ba mươi tuổi vừa đói vừa khát.

Hiện giờ thế đạo hỗn loạn, một nữ tử yếu đuối tay trói gà không chặt chạy vào con hẻm nhỏ đều là dân chạy nạn thì hậu quả cũng có thể tưởng tượng ra được.

Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn theo bóng dáng chật vật đang dần dần chạy xa, hai mắt nàng vẫn lạnh lùng không đi lên ngăn cản.

Những nữ tử giống như Chử đại tiểu thư đáng bị trừng phạt đúng tội.

Không bao lâu con hẻm nhỏ truyền đến đủ loại âm thanh.

Chử Trần Âm cũng không ở chỗ này lâu, nàng kéo theo Phó Yến Đình xoay người rời đi khỏi nơi này.

Sau khi hai người rời khỏi chợ, trên đường về nhà trông thấy một con sông gần đó.

Bình Luận (0)
Comment