Phó Yến Đình ngồi xổm xuống hỏi tiểu nam hài: "Ngươi có thể một mình đi bộ từ U Châu tới đây thì bản lĩnh cũng không nhỏ, nói cho ta biết, ngươi biết những gì?"
Tiểu nam hài suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc nói: "Ta có thể cưỡi ngựa, bắn tên, còn có thể chăn cừu, chăn trâu và huấn luyện chó."
"Huấn luyện chó?" Mọi người nghi hoặc hỏi.
Tiểu nam hài chớp chớp đôi mắt thuần khiết, nghiêm túc nói: "Đúng vậy, trước đây ta đã từng nuôi mười mấy con chó săn, chúng đều nghe lời ta, lúc trước nếu những con chó săn này không vô tình rơi xuống vực, phụ mẫu ta đã không bị bọn sơn phỉ bắt."
Một con chó săn có thể chiến đấu chống lại sơn phỉ chắc chắn không phải là một con chó săn bình thường.
Chử Trần Âm nghe được lời này, ánh mắt sáng lên.
Quả nhiên đồng đội của nàng không có ai là vô dụng.
Lúc này, giọng của một nữ tử thét chói tai đột nhiên truyền đến từ căn nhà nhỏ của nhà hàng xóm bên cạnh: "A! Các ngươi là đồ súc sinh! Ta có lòng tốt tiếp nhận các ngươi, nhưng các ngươi lại làm như vậy với chúng ta! Mau! Mau thả nữ nhi của ta ra! Mau trả lương thực cho nhà chúng ta! Mau..."
Chử Trần Âm còn chưa kịp nghe rõ nàng ta đang nói cái gì, thì tiếng thét chói tai kia đột nhiên im bặt.
Người của Phó gia ngồi trong viện cũng giật mình, tất cả đều đứng dậy ngẩng đầu nhìn sang nhà bên cạnh.
Chỉ nhìn thấy người phụ nhân xinh đẹp chỉ mới ngoài đôi mươi nhà bên cạnh vừa bị người chém làm đôi.
Cách vách có phu nhân họ Liễu, trong nhà có một đứa nữ tử nhỏ khoảng ba bốn tuổi, còn có một tướng công làm đại phu luôn ở bên ngoài khám bệnh. Ngày thường người một nhà vui vẻ hòa thuận, hôm nay đột nhiên xuất hiện thảm cảnh như vậy, quả thực khiến cho người ta thấy rất bất nhờ.
Theo tiếng thét chói tai vừa rồi của vị nữ nhân bỗng im bặt, ngay sau đó sát vách lại truyền đến tiếng khóc như có như không của đứa trẻ.
Phó phu nhân kinh hãi: "Đây là Liễu Triết Nhi ở sát vách."
Liễu Triết Nhi chính là nữ tử của của Liễu phu nhân ở sát vách kia.
Bé gái vừa khóc vừa lớn tiếng gọi mẫu thân, trong lòng nghe người run lên.
Đây là giết người cướp lương thực giữa ban ngày ban mặt?!
Chử Trần Âm nhướng mày, không đợi Phó Hầu gia lên tiếng, nhanh chóng sông sang đó, nàng nhanh chóng leo lên bức tường vây sát vách, nhảy tới hậu viện ở sát vách.
Chỉ thấy máu chảy đầm đìa trong sân, một tên nam nhân cao to tay cầm một cái rìu, đang chuẩn bị bổ vào bé gái đang ở dưới tay kia.
Bé gái đó co rúm khóc đến run bần bật cả người ở trong góc.
Nhìn thấy cái rìu sắp bổ xuống.
Chử Trần Âm không kịp nghĩ nhiều lập tức lấy súng lục trong ngực ra, bóp cò bắn ngắm vào trán tên nam nhân kia.
Hự một tiếng, viên đạn bay thẳng qua trán tên nam nhân kia, máu tươi tuôn ra từ trong cái lỗ nho nhỏ đó.
Tên nam nhân trừng to đôi mắt khó có thể tin được nhìn về phía trước, chiếc rìu đang cầm trong tay, bộp một tiếng nặng nề ngã xuống đất, không còn hơi thở.
Cùng lúc đó, ba huynh đệ Phó gia cũng mang theo trường thương đến tới phía sau nàng.
"Tẩu tẩu, tẩu không sao chứ?" Phó Giang Hoằng vội vàng hỏi Chử Trần Âm.
Chử Trần Âm vội vàng giấu kỹ khẩu súng ở trong tay, nàng đi tới bên cạnh bé gái đó, ngẩng đầu nhìn về phía bên trong sân nhìn: "Ta không sao, chỉ là Liễu gia..."
Liễu phu nhân và người hầu trong phủ đều đã tắt thở nằm trong vũng máu.
Chỉ còn lại có bé gái nhỏ ngồi co ro cuộn mình trên mặt đất khóc đến khàn cả giọng.
Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng nhìn thảm cảnh trước mặt, ai ai cũng phẫn nộ không thôi: "Những kẻ này chính là súc sinh! Đến cả trẻ con cũng muốn giết!"
Bọn họ vừa dứt lời.
Lúc này, lại có hai tên đạo tặc một nam một nữ đến cửa, bọn họ nghe thấy có động tĩnh trong sân, bước nhanh đến chỗ Chử Trần Âm bọn họ.