Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 134 - Chương 134: Liễu Gia Dẫn Sói Vào Nhà (2)

. Chương 134: Liễu Gia Dẫn Sói Vào Nhà (2)
Chương 134: Liễu Gia Dẫn Sói Vào Nhà (2)

Tên nữ nhân nhìn thi thể bị bắn trúng đầu nằm trên mặt đất, cực kỳ bi thương rống lớn: "A! Tướng công! Tướng công của ta! Là các ngươi đã giết tướng công của ta, ta phải giết các ngươi!"

Tên nam nhân cũng giận dữ hét theo: "Nói nhiều như vậy làm gì, giết hết bọn chúng luôn đi, như vậy thì lương thực của bọn chúng cũng sẽ là của chúng ta rồi!"

Hắn ta vừa dứt lời thì giơ đại đao trong tay lên, bổ về phía Chử Trần Âm bọn họ.

Chử Trần Âm bình tĩnh nhìn, người này là một người chuyên luyện tập, cũng khó trách vừa rồi có thể không tiếng động giết sạch người của phủ này trong thời gian ngắn.

Nàng ôm lấy bé gái trên mặt đất, nhanh chóng lui về phía sau.

Phó Yến Đình sải bước nhảy lên phía trước, bảo vệ nàng và đứa bé ở phía sau, vung thanh trường thương đâm về phía tên nam nhân.

Khinh công của tên nam nhân không tệ, giẫm lên đầu thương nhảy lên.

Phó Yến Đình xoay trường thương trong tay đập mạnh vào đầu tên nam nhân.

Tên nam nhân bị đập một kích này thì nặng nề ngã xuống đất.

Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng cùng nhảy lên.

Ba huynh muội bọn họ, mỗi người cầm một thanh trường thương có dây tua đỏ, đồng thời cùng đâm về phía tên nam nhân.

Khinh công của tên nam nhân có lợi hại đến thế nào thì cũng làm sao có thể địch nổi ba người.

Xoẹt một tiếng.

Ba thanh trường thương đồng thời đâm thẳng vào phần ngực của tên nam nhân.

Miệng của tên nam nhân phun máu tươi ra, nắm chặt thanh trường thương ở trước ngực, ánh mắt hung ác nhìn mỗi người của Phó gia.

Chử Trần Âm vội vàng đưa tay che mắt bé gái.

Một tiếng gào thét sắc bén, ba huynh muội Phó gia nhấc thanh trường thương lên rồi ném tên nam nhân lên không trung.

Bốp - -

Tên nam nhân ngã xuống đất giãy giụa vài cái, phun máu ra từng ngụm từng ngụm, không còn hô hấp mở to một đôi mắt dọa người.

Ngay tại thời điểm mà huynh muội Phó gia đánh nhau với tên nam nhân, vị nữ nhân ở bên cạnh nhặt chiếc rìu ở trên mặt đất lên, nhào về phía Chử Trần Âm như bị ma xiu quỷ khiến: "Chính là ngươi, là ngươi giết tướng công ta!"

Đôi mắt Chử Trần Âm lạnh lùng thoáng qua một tia sát ý, nhặt cành cây trên mặt đất rồi lại nhanh chóng đặt bé gái ở trong tay xuống mặt đất, nghiêng người xoay một vòng đi tới phía sau vị nữ nhân, nhấc chân đá về phía nàng ta một cước.

Tên nữ nhân nặng nề ngã xuống đất.

Chử Trần Âm bước nhanh về phía trước, giẫm lên lưng vị nữ nhân, nắm chặt tay bé gái, giơ cành cây kia lên thật cao rồi đâm mạnh xuống động mạch chủ của vị nữ nhân kia.

Xoẹt một tiếng, máu tươi bắn lên.

Tên nữ nhân nghiêng đầu giãy giụa trong sự đau đớn, đôi mắt đỏ ngầu đầy vẻ không cam lòng, dần dần tắt thở.

Bé gái nhỏ trong vòng tay của Chử Trần Âm vừa khóc vừa run lẩy bẩy.

Chử Trần Âm buông tay bé gái nhỏ ra, lau máu trên mặt đứa trẻ rồi nói: "Ngoan, đừng khóc nữa. Nhìn xem, muội đã báo thù được cho mẫu thân rồi."

Bé gái nhỏ dường như thực sự đã nghe hiểu, quả nhiên không khóc nữa, chớp chớp đôi mắt ngấn lệ, nhìn nàng một cách ngoan ngoãn.

Lúc này, huynh muội Phó gia sải bước về phía Chử Trần Âm.

Phó Giang Hoằng đi về phía trước, nhấc chân đá vào vị nữ nhân mấy cái,"Nữ nhân ác độc, sao dám tấn công tẩu tẩu của ta, xem ta có đá chết ngươi không!"

Phó Yến Đình khẽ cau mày, ánh mắt sâu thẳm, sải bước đến trước mặt Chử Trần Âm, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Nàng có bị thương không?"

Giọng nói của hắn không còn bình tĩnh như thường lệ, giọng nói cố tình hạ thấp nghe càng hoang mang hơn.

Chử Trần Âm ngước mắt nhìn hắn, ánh mắt trở nên ôn nhu, đáp: "Không bị thương."

Phó Yến Đình thở phào nhẹ nhõm, cánh tay cầm kiếm trong lúc thả lỏng lại hơi run nhẹ lên, cúi đầu nhìn về phía đứa bé trong vòng tay của nàng, hỏi: "Đứa nhỏ này nên làm như thế nào đây?"

Bình Luận (0)
Comment