Chử Trần Âm ngẩng đầu nhìn về phía cửa: "Phụ thân của đứa bé vẫn còn sống, có lẽ là ra ngoài khám bệnh vẫn chưa trở về, chúng ta đợi ông ấy trở về thì giao lại đứa bé cho ông ấy vậy."
Phó Yến Đình giơ tay về phía của nàng: "Đưa đứa bé cho ta."
Chử Trần Âm giao đứa bé cho hắn, đứng dậy đi theo huynh muội Phó gia cùng nhau đi vào gian phòng phía trước.
Trong phòng, người nhà Phó gia tụ tập lại với nhau, tất cả cảm thấy cực kì mơ hồ.
Rõ ràng vừa rồi mọi chuyện đều rất tốt, tại sao đột nhiên người đã không còn rồi.
Phó phu nhân bàng hoàng vịn lấy chiếc bàn bên cạnh, hướng về phía Phó Yến Đình hỏi: "Vừa rồi rốt cuộc bên ngoài đã xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao người của Liễu gia đều bị giết?!"
Nương của Thanh Nhi vội vàng đi tới nói: "Là người tị nạn! là người tị nạn đến từ Đô Thành! Hôm qua, có hai tên nam nhân dẫn theo một vị nữ nhân, nói rằng chạy nạn từ Đô Thành chạy nạn tới đây. Liễu phu nhân ở sát vách trông thấy ba người bọn họ đáng thương, đã mềm lòng cho bọn họ một chút lương thực."
Bà ấy nói với ánh mắt sợ hãi: "Sau đó sáng nay ba người đó lại đến, nói là nương tử nhà mình bị bệnh, muốn ở nhờ trong nhà bà ấy, Liễu phu nhân mềm lòng cho bọn họ đi vào nhà, còn chưa qua nổi hai ba canh giờ mà đã xảy ra chuyện như vậy!"
Phó phu nhân ngước mắt nhìn về phía bên cạnh, không thể tin được nói:"Trên đời sao lại có người độc ác như vậy?!"
Phó Hầu gia ôm vai, trấn an bà ấy nói: "Hiện giờ thiên hạ đại loạn, Đô Thành bị diệt, không rõ tung tích của Hoàng Đế, không có vương pháp cai trị, những tên đó giống như dã thú được thả ra khỏi lồng! Vì để mưu sinh chuyện gì cũng có thể làm ra được."
Nương của Thanh Nhi lúc này thở dài một hơi, nhìn về phía Chử Trần Âm,"May mắn thay đại thiếu phu nhân dặn dò ta, nhất định phải cẩn thận với dân tị nạn, cẩn thận với dân tị nạn, không ngờ rằng lại đúng là thật."
Chử Trần Âm từ nhỏ đã sống ở tầng lớp thấp nhất, đã nhìn thấy bộ mặt xấu xa nhất của bản tính con người, nàng không thể phủ nhận, vẫn còn những người có tấm lòng nhân hậu giống như Liễu phu nhân.
Thế nhưng, ai có thể đảm bảo, mỗi người ngươi gặp phải đều không có ác ý trong lòng, có thể xả thân cứu người trong đại nạn?
Trong tình cảnh chỉ có một cái bánh bao ai có thể bố thí cho con của người khác mà để cho con của mình đói được?
Cố nhân có câu: "Dịch tử nhi thực, phân hài nhi thoãn."
Câu này không phải chỉ là nói cho có.
Người không vì mình trời tru đất diệt, một khi sơ suất, sẽ giống như Liễu phu nhân, rước họa vào thân.
Chử Trần Âm có gia đình này phải bảo vệ, từ khi xuyên không đến nay, nàng chưa bao giờ hành động thiếu suy nghĩ vì sợ cũng sẽ có một ngày như vậy.
Nhưng không ngờ rằng, bản thân vẫn tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này.
Nàng nghiêng đầu nhìn đứa trẻ Phó Yến Đình đang ôm trong tay, rồi lại nhìn cậu bé ngồi xổm bên cạnh Lai Phúc.
Những người đứng đầy trong căn nhà này cũng đáng thương như bọn họ, đang phải sống tạm bợ trong trận thiên tai chết tiệt này.
Không bao lâu sau, Liễu đại phu nhà sát vách vội vã quay trở về nhà, ông ấy thấy cảnh tượng trong nhà khóc đến mức trời đấy quay cuồng.
May mắn thay Liễu Triết Nhi đã được Chử Trần Âm cứu sống.
Phó Yến Đình giao đứa trẻ cho ông ấy.
Liễu đại phu ôm đứa trẻ vào lòng, cũng xem như là có hy vọng để sống tiếp .
Ngày hôm sau.
Mặt trời lên cao, thôn Lan Mẫu giống như U Châu càng ngày càng trở nên khô cằn từng chút một theo thời gian.
Chử Trần Âm đi đến phần đất bên ngoài nhà, phát hiện không chỉ có lá cây cỏ cây đều rụng lá, mà ngay cả mặt đất cũng đã nứt ra.
Một cơn gió cũng có thể làm bụi bay mù mịt
Tốc độ bão cát thay đổi còn nhanh hơn trong tưởng tượng của nàng.