Lai Phúc và Lưu thúc cũng nghe thấy động tĩnh, lập tức quay đầu xe, chạy về hướng Tây Bắc.
Phó Yến Đình vội vàng kéo dây cương, chạy đến chiếc xe ngựa của Phó Hầu gia, chắn họ ở phía sau.
Những tên đạo tặc trốn chạy nạn đói phân tán ra, cố gắng bao vây họ.
Phó Yến Đình đánh chiếc xe ngựa nhanh chóng lao về phía bọn chúng, vượt qua đám đông, mở ra một con đường cho mọi người.
Chiếc xe ngựa tiếp tục di chuyển, những tên đạo tặc đuổi theo sát nút, trong làn bụi mù mịt, chúng hò hét phấn khích:
"Có nữ nhân, có lương thực! Ha ha! Hôm nay lại có thể ăn no một bữa! Mau đuổi theo!"
"Nhanh! Đuổi kịp, một người một phần, nhanh!"
"Đừng để bọn họ chạy!"
"Nhanh lên!"
Khác với những người tị nạn gặp trên đường, trong tay những người này nắm các loại binh khí, mặt lộ sát ý, rõ ràng là đang nhắm vào mạng của bọn họ.
Chử Trần Âm cũng không chút do dự, rút ra mấy quả lựu đạn đã chuẩn bị sẵn từ túi để phòng thân. Đối phó với loại người này tuyệt đối không thể nhân nhượng, cách tốt nhất là giải quyết nhanh gọn.
Nàng nhân lúc người Phó gia không để ý, ném những quả lựu đạn đó về phía bọn chúng.
Bùm bùm vài tiếng vang thật lớn, lựu đạn nổ tung giữa đám đạo tặc.
Vừa rồi mấy tên đạo tặc còn đang kêu gào còn chưa kịp kêu đau, Ngay lập tức chúng bị nổ tung thành từng mảnh, từng người một ngã xuống đất như một đống thịt thối không thể di chuyển.
Những tiểu đệ đi theo phía sau đều bị sức ép đánh ngã xuống đất. Chúng nhìn khung cảnh trước mắt kinh hoàng thốt lên: "Vừa nãy chuyện gì vậy?!"
"Có phải là đá lửa rơi từ trên trời xuống không?"
"Không giống! Chẳng lẽ là hỏa lôi rơi từ trên trời rơi xuống!"
"Hỏa lôi?! Chắc chắn là trời đang trừng phạt chúng ta!"
"Đúng, chắc chắn là trời!"
Chúng hoảng loạn mở to mắt nhìn những vệt máu trước mặt, thật sự nghĩ rằng đã gặp phải chuyện gì đó kỳ quái, từng người một quỳ lạy rồi lủi thủi rời khỏi đây.
Người Phó gia tiếp tục đánh xe ngựa, Phó Hầu gia và Phó phu nhân nghe thấy tiếng động vừa rồi thì đều thò đầu ra phía sau nhìn lại.
Cũng có Phó Hưng Thành và Phó Giang Hoằng nghe thấy tiếng vang lớn bên ngoài, cũng kéo rèm xe ra nhìn ra ngoài.
"Đại ca, vừa rồi tiếng động bên ngoài là gì?"
Phó Yến Đình vừa đánh xe vừa giải thích: "Nhóm người đó xui xẻo, bị hỏa lôi rơi từ trên trời xuống đập trúng."
Có lẽ vì tin tưởng Phó Yến Đình, ngay cả khi giải thích như vậy, Phó Hầu bọn họ cũng tin theo.
Chử Trần Âm ngồi bên cạnh hắn, quay đầu nhìn về phía những tên đạo tặc đang ngày càng xa dần, thở phào nhẹ nhõm.
Chiếc xe ngựa đổi hướng đi về phía tây và tiếp tục di chuyển.
Đến khi trời tối, bọn họ phát hiện một ngôi làng nhỏ ở phía trước.
Vì lý do an toàn, Phó Yến Đình dừng xe ngựa ở bên ngoài làng cho mọi người nghỉ ngơi trước.
Hai mẫu tử Thanh Nhi, vốn là những người nhát gan, vẫn còn chưa hết hoảng sợ.
Vào lúc này, Phó phu nhân cũng không cho các nàng nhóm lửa nấu cơm mà chia cho mọi người những chiếc bánh bao trứng nhân thịt mà họ đã dự trữ trên xe ngựa.
Người một nhà quây quần bên đống lửa, vừa ăn vừa có vẻ mặt ngày càng nghiêm trọng.
Phó Hầu Gia phá vỡ sự yên tĩnh: "Lần này thiên tai lan rộng đến nơi mà chúng ta tưởng tượng còn rộng hơn?"
Họ không có góc nhìn thượng đế của Chử Trần Âm, chỉ nghĩ rằng lần thiên tai này chỉ là cục bộ, ngắn ngủi, không ngờ càng đi càng tệ.
Dân tị nạn, bọn đạo tặc, cứ nối đuôi nhau đến, khiến bọn họ có cảm giác nguy cấp.
Phó Giang Hoằng nhìn ngọn lửa đang nhảy múa, thẳng thắn nói: "Phụ thân, đại ca, mẫu thân, các người nói, sau này chúng ta có phải sẽ giống như họ không, không còn đường sống, dần dần chết đói, chết khát..."
Chử Trần Âm nghe vậy thì lòng thắt lại.
Phó Giang Hoằng nói đúng, nếu như thật sự theo như những gì được ghi chép trong sách, thì cả Đại Dung Triều sẽ dần dần bị hủy diệt, bọn họ thực sự không có đường sống.
Nhưng nàng không muốn chết, nàng muốn sống.