Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 147 - Chương 147: Nửa Đêm Nghe Lén (1)

. Chương 147: Nửa Đêm Nghe Lén (1)
Chương 147: Nửa Đêm Nghe Lén (1)

Phó Yến Đình đặt một đĩa điểm tâm trong tay lên bàn: "Đây là đồ ăn trong khách điếm, chúng ta ăn trước đi."

Trong khoảng thời gian này cứ liên tục chạy trốn, không biết tương lai còn có thể xảy ra những chuyện gì, Chử Trần Âm cũng không có sử dụng đồ vật trong không gian nhiều, trước mắt bọn họ có thể ăn được cái gì thì cứ ăn cái đó, có thể mua được cái gì thì cứ mua cái đó, nắm chắc tất cả cơ hội để trữ hàng.

Sau khi Chử Trần Âm cầm lấy một miếng bánh đậu xanh ăn một miếng rồi hỏi Phó Yến Đình: "Phụ thân và nương định ở đây bao lâu?"

Phó Yến Đình ngồi xuống, trả lời: "Hiện tại ở lại khách điếm này hai đêm, chờ sau khi ngựa nghỉ ngơi rồi chúng ta lại tiếp tục lên đường."

"Cũng được." Chử Trần Âm nuốt miếng bánh đậu xanh trong miệng, nhìn về phía rừng rậm xa xa nói:" Trước khi đi chúng ta có thể tới đó trữ chút đồ."

Phó Yến Đình cũng nhìn về cùng một hướng, trên mặt hiện ra một tia nghi ngờ: "Nàng nói đi vào núi để trữ đồ? Nơi đó có thể có gì được?"

"Đừng xem thường rừng cây xanh mươn mướt kia, nói không chừng bên trong có không ít đồ tốt." Chử Trần Âm cười ý vị thâm trường, nói xong mặt mày thả lỏng, vừa vặn nhìn thấy cửa hàng thịt dưới lầu, nói sang chuyện khác:" Nhưng trước đó chúng ta phải mua một ít thịt heo."

Phó Yến Đình nhìn theo, thấy cái đầu heo kia, nhướng mày nói: "Nàng muốn bao nhiêu, ta đi mua."

Chử Trần Âm không suy nghĩ nhiều, trả lời: "Ít nhất phải mua nửa con heo."

Phó Yến Đình đứng dậy, đi ra ngoài cửa: "Được, nàng chờ một chút, ta đi mua cho nàng ngay".

Chử Trần Âm đợi khoảng nửa canh giờ.

Nửa canh giờ sau Phó Yến Đình mang theo ba con heo trở về.

Đúng vậy, là ba con heo sống.

Chử Trần Âm lại một lần nữa cảm khái sự mạnh mẽ của Phó Yến Đình, vội vàng bỏ ba con heo vào trong không gian nông trường.

Lúc đi, nàng nhìn bao quát lại một chút, ba con heo này có một con cái, một con đực, còn có một con heo trắng.

Đây thật đúng là trùng hợp, nói không chừng không bao lâu nữa còn có thể đẻ ra rất nhiều heo con.

Sau khi trở về từ trong không gian không bao lâu, trời dần dần tối.

Phó Hầu gia dẫn Phó Yến Đình và Phó Hưng Thành ngủ ở một gian phòng, Chử Trần Âm đi theo Phó phu nhân Phó Giang Hoằng còn có hai nương con Thanh Nhi ngủ ở một gian phòng, Lai Phúc và Lưu thúc dẫn Phó Viễn ngủ ở một gian phòng.

Đêm nay chật hơn trước rất nhiều.

Chử Trần Âm nằm cạnh Phó giang Hoằng trên giường.

Phó Giang Hoằng sợ chen đến nàng, ngủ ở bên mép giường, nhìn như sắp ngã xuống.

Chử Trần Âm vội vàng gọi nàng ấy: "Tam muội, không sao cả, muội cứ sát lại gần ta cũng được."

Phó Giang Hoằng đưa lưng về phía nàng nói: "Tẩu tẩu, đừng, ta sợ đại ca ném ta ra ngoài."

Chử Trần Âm thiếu chút nữa phì cười ra tiếng, vội vàng ôm eo nàng ấy kéo vào bên trong, đắp chăn cho nàng ấy: "Nếu nửa đêm ngã xuống, vậy thì sẽ trở thành trò cười đấy".

Phó Giang Hoằng vừa nghe thấy thế thì ngoan ngoãn hơn.

Phó phu nhân và Thanh Nhi bọn họ nghe thấy câu chuyện của hai người các nàng thì đều len lén cười, nhưng mà mọi người thật sự là quá mệt mỏi, rất nhanh đã tiến vào mộng đẹp.

Không biết qua bao lâu, Chử Trần Âm mơ hồ nghe thấy cách vách truyền đến thanh âm kỳ quái.

Khách điếm này được làm bằng gỗ, cho nên hiệu quả cách âm cực kì kém, nửa đêm yên tĩnh, bên kia có nói chuyện thì bên này cũng có thể nghe thấy.

Theo tiếng giường kẽo kẹt vang lên, âm thanh đứt đoạn ở sát vách truyền đến khó có thể lọt vào tai.

Chử Trần Âm nghe xong nhíu mày, không nghĩ tới người cổ đại cũng to gan như vậy.

Nàng trở mình tiếp tục ngủ, chỉ nghe cách vách đột nhiên truyền đến thanh âm của một người nữ tử: "Đại nhân, ta nghe nói người Phó gia vào thành An Châu, còn ở cùng một khách điếm với chúng ta."

Bình Luận (0)
Comment