Thiên Tai! Ta Tích Trữ Kho Lương Thực Toàn Thiên Hạ Cứu Cả Hầu Phủ (Dịch Full)

Chương 148 - Chương 148: Nửa Đêm Nghe Lén (2)

. Chương 148: Nửa Đêm Nghe Lén (2)
Chương 148: Nửa Đêm Nghe Lén (2)

Ngay sau đó là giọng nói của một người nam tử trưởng thành: "Đến thì đến, bây giờ không rõ tung tích của Hoàng Đế và Thừa Tướng, cũng không ai dám định tội người Phó gia nữa, ta chẳng qua chỉ là quan viên tam phẩm thấp hèn, sao có thể quản được bọn họ."

Giọng nói của nữ nhân lại càng cay nghiệt hơn nhiều: "Chúng ta dù thấp hèn thế nào cũng tốt hơn bọn họ, một đám lưu dân sợ tội bỏ trốn."

Nữ nhân đang nói này họ Hứa, cũng từng là nữ nhi của một phú thương ở Đô Thành, cũng được coi như là lớn lên từ nhỏ với Phó phu nhân.

Hơn hai mươi năm trước, Phó phu nhân quen với Phó Hầu gia, vị Hứa Thị này cũng để mắt đến một Phó Hầu anh dũng như Phó phu nhân.

Lúc ấy có lời đồn tiểu thư Hứa gia vung tiền như rác vì Phó Hầu, chỉ để lấy được một cái liếc mắt của ông ấy.

Nhưng mà về sau, Phó Hầu lại cưới Phó phu nhân.

Vì thế Hứa Thị cực kì oán hận Phó phu nhân, sự oán hận này đến bây giờ vẫn chưa tiêu tan.

Về sau Hứa Thị vì ganh đua tất cả mọi chuyện với Phó phu nhân mà gả cho Thường đại nhân là quan tam phẩm.

Trước đó vài ngày, Thường đại nhân được điều đến Tử Châu ở gần đó, hai phu thê bọn họ đúng lúc tránh được đá lửa ở Đô Thành.

Nhưng mà gần đây Tử Châu do hạn hán nên không thể ở lại, cho nên cả nhà bọn họ cũng tới An Châu.

Âm thanh kỳ quái bên cạnh biến mất, Thường đại nhân khuyên nhủ Hứa Thị: "Bây giờ chúng ta đều là người chạy nạn, đừng gây khó dễ cho Phó gia nữa."

Nhưng mà, Hứa phu nhân cũng không nghe, bà ta hạ giọng nói: "Cù Yến bọn họ bây giờ không phải cũng đang ở gian khách điếm này sao? Đợi lát nữa ta sẽ phái người đi trộm hành lý và xe ngựa của bọn họ, xem bọn họ đi trốn như thế nào."

Ở trong thời kì thiên tai lại đi trộm hành lý và xe ngựa của đối phương, đó là muốn luôn mạng người.

Nữ nhân này thật đúng là ác độc.

Chử Trần Âm nghe cuộc nói chuyện của bọn họ mà ánh mắt dần dần trầm xuống.

Quả nhiên, Hứa Thị nói làm là làm, chỉ chốc lát sau truyền đến tiếng mở cửa, tiếng Hứa Thị phân phó.

Chử Trần Âm hơi mở mắt, lập tức ngồi dậy.

Phó Giang Hoằng ở bên cạnh nghe thấy động tĩnh cũng trở mình, nhưng mà cũng không có tỉnh.

Chử Trần Âm len lén bước từ ghế đệm chân xuống, nhân lúc mọi người còn đang ngủ say len lén bò ra bằng lối cửa sổ, đi đến hậu viện.

Xe ngựa của họ dừng ở trong chuồng ngựa sân sau.

Lúc tới trong xe ngựa còn trữ một ít đồ dùng.

Chử Trần Âm lập tức trốn vào trong xe ngựa trước khi người của Hứa Thị tới.

Rèm xe ngựa vừa mở ra chỉ thấy Phó Yến Đình đang ngồi ở bên trong.

Phó Yến Đình để trần cánh tay nhắm mắt lại tựa vào trong xe ngựa, nghe thấy có động tĩnh vội vàng nghiêng đầu nhìn về phía cửa, thấy Chử Trần Âm thì mặt lộ vẻ kinh hãi.

"Sao nàng/chàng lại ở đây?"

Hai người như là trăm miệng một lời buột miệng hỏi.

Chử Trần Âm vội vàng đóng cửa xe lại, ngồi vào nói: "Bên sát vách có hai người ở, nhìn qua thì giống như người quen cũ của phụ mẫu chàng, bọn họ muốn phá hỏng xe ngựa và hành lý của chúng ta, nên ta đặc biệt tới đây xem xem thế nào."

Nàng nói xong dừng lại một chút, tiếp tục hỏi hắn: "Còn chàng?"

"Trong khách điếm có rất nhiều người hỗn tạp, ta sợ bên trong có đạo tặc cho nên đặc biệt vào bên trong xe ngựa để trông coi lương thực." Phó Yến Đình vừa nói vừa cầm quần áo trong tay chuẩn bị mặc vào.

Lúc này, bên ngoài xe ngựa đột nhiên truyền đến tiếng bước chân.

Phó Yến Đình giật mình, vội vàng nắm lấy cổ tay Chử Trần Âm và kéo nàng về phía mình.

Ngay lúc Chử Trần Âm đang muốn ngẩng đầu lên, Phó Yến Đình lập tức dùng sức ấn vào phần trán để nàng vùi mặt vào ngực của mình: "Cẩn thận."

Phó Yến Đình còn chưa kịp mặc quần áo, má của Chử Trần Âm vừa vặn áp sát vào làn da ấm áp của hắn, nàng xưa nay vẫn luôn mặt dày nhưng giờ phút này vẫn không kìm lòng được mà tim đập nhanh hơn.

Bình Luận (0)
Comment