Giờ phút này cảnh tượng quá khích lúc say rượu của đêm hôm đó đột nhiên lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Chử Trần Âm, cảnh tượng lần này quá chi tiết, nhiều thứ khiến cho mặt đỏ mà tim đập loạn nhịp, ngay cả hành động của Phó Yến Đình ngày hôm đó khi uống nhầm thuốc bổ cũng cưỡi ngựa xem hoa thoáng qua trong đầu nàng.
Xem ra không phải Phó Yến Đình chịu trách nhiệm với nàng, mà là nàng phải cam chịu trách nhiệm với Phó Yến Đình mới đúng.
"Đúng, chính là ở đây! Đây chính là xe ngựa của Phó gia!"
Âm thanh phát ra từ bên ngoài xe ngựa, khiến cho Chử Trần Âm ngay lập tức tỉnh giấc, nàng cảnh giác mà ngẩng đầu lên, nhìn ra phía bên ngoài cửa sổ xe ngựa.
Chỉ thấy ba bốn người nam nhân cường tráng cầm ngọn đuốc tiến tới.
Phó Yến Đình buông Chử Trần Âm ra, thấp giọng nói: "Nàng Ở chỗ này chờ ta, đừng ra ngoài."
"Phó..." Chử Trần Âm vừa định gọi hắn.
Phó Yến Đình tùy ý mặc một chiếc áo dài tay vào, lập tức nhảy ra khỏi xe ngựa.
Những người này nhìn thấy Phó Yến Đình đều kinh hãi: "Ngươi, Ngươi là ai?"
Phó Yến Đình giơ thanh kiếm lên, lộ ra nụ cười giễu cợt: "Ngươi muốn đốt xe của ta, ngươi không biết ta là ai sao?"
Ba tên kia lập tức hiểu ra, sau khi nhìn thoáng qua đối phương, chậm rãi lui về phía sau.
Phó Yến Đình trực tiếp giơ kiếm lên đâm một tên trong số họ.
Những người này cũng biết một ít về võ thuật, hơn nữa còn rất giỏi sử dụng ám khí.
Một chiếc phi tiêu trực tiếp vụt qua vai Phó Yến Đình, làm rách bộ quần áo mỏng manh của hắn.
Chử Trần Âm ở xa xa, tưởng rằng hắn đã bị thương, trong lòng lập tức dấy lên một tia tức giận, giống như lúc nhỏ con búp bê trong tay mình bị cậu bé nhà bên làm bẩn, khiến nàng rất khó chịu.
Dám động vào người của nàng, là muốn ăn đánh.
Không đợi Phó Yến Đình lên tiếng, Chử Trần Âm nhảy xuống từ trên xe ngựa, sải bước dài lao về phía ba tên kia.
Ba tên kia trông có vẻ ngạc nhiên khi nhìn thấy có thêm một nữ nhân, nhưng rất nhanh lại cười khúc khích: "Một nữ nhân cũng đến tham gia náo nhiệt, đúng là tự tìm đường chết."
Nói xong thì chuẩn bị phóng ám khí.
Tuy nhiên, hắn ta còn chưa kịp ra tay, Chử Trần Âm đã đấm thật mạnh vào mặt tên đó.
Tên kia miệng nhổ ra máu, rơi mất hai cái răng.
Võ thuật của nàng và Phó Yến Đình bọn họ không giống nhau, đây là sự kết hợp giữa các kỹ thuật boxing hiện đại thường dùng và quyền anh kết hợp với võ thuật truyền thống, động tác nhanh hận chuẩn, chiêu thức quá bất ngờ, người bình thường không thể chống đỡ được.
Chử Trần Âm lúc này bị cơn tức giận chi phối, sau đó dùng đến tuyệt chiêu giết người mà nàng đã từng sử dụng trước đây.
Nàng dùng tay không chặt đứt tay sử dụng ám khí của tên kia, và đồng thời dùng chân đá một tên khác bay ra xa năm sáu mét.
Phó Yến Đình thấy thế, lập tức cầm kiếm xông lên, muốn bảo vệ nàng ở phía sau mình.
Tuy nhiên, hắn vừa mới đến bên cạnh nàng, Chử Trần Âm đã bóp vào gáy của một tên, trực tiếp cắt đứt cổ của tên đó.
Xoẹt một tiếng.
Cổ của tên kia bất ngờ rơi vào tay Chử Trần Âm
Hai tên còn lại dáng vẻ sợ sệt liên tục lùi lại phía sau khi nhìn thấy nàng.
Chử Trần Âm cố gắng hồi phục hô hấp của mình, chậm rãi đi tới trước mặt hai tên kia, lạnh lùng hỏi: "Là ai phái các ngươi tới đây?"
Nàng vừa rồi chỉ nghe được cuộc trò chuyện của hai người ở phòng sát vách bên cạnh, nhưng cũng không biết thân phận cụ thể của hai người kia.
Hai tên này nhìn nhau, đều ngậm chặt miệng không trả lời.
Phó Yến Đình cầm kiếm chỉ vào cổ của một người trong số họ, lạnh lùng nói: " Nói, là ai phái các người tới đây?"
Bọn họ nhìn con dao trên cổ mình tên nào tên nấy run lên vì sợ hãi.
Chử Trần Âm đứng ở một bên ánh mắt nhìn chăm chăm, lạnh lùng nhìn bọn họ: "Nếu như không nói, đêm nay không kẻ nào có thể rời khỏi nơi này."