Nghe thấy giọng nói của nàng, đám nam nhân cường tráng không nhịn được nữa, cúi đầu nói: "Là Thường phu nhân phái chúng ta tới."
"Thường phu nhân?" Chử Trần Âm nghi hoặc nói.
Phó Yến Đình nói nhỏ vào tai của nàng: "Bà ta là bạn cũ của nương ta."
Nghe thấy hai chữ bạn cũ này Chử Trần Âm lập tức hiểu ngay là đã có chuyện gì xảy ra, bình tĩnh lại rồi quay sang nói với đám nam nhân kia: "Xe ngựa và hành lý của Thường phu nhân ở đâu?"
Bọn họ bỗng chốc ngây ra, sau đó ngập ngừng nói: "Ở chuồng ngựa bên cạnh."
Chử Trần Âm đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về hướng chuồng ngựa bên cạnh.
Nơi đó tổng cộng có bốn năm chiếc xe ngựa, chắc chắn bên trong đều là đồ đạc chạy nạn của Thường phu nhân.
Khóe môi nàng hơi nhếch lên: "Bà ta không phải muốn phá hỏng đồ đạc của chúng ta sao, vậy ta sẽ đối xử với bà ta như cách bà ta làm với ta."
Phó Yến Đình nghe Chử Trần Âm nói, hết sức phối hợp mà trực tiếp hạ gục hai tên kia.
Chử Trần Âm đi tới trước xe ngựa của Thường phu nhân, đánh ngất người canh gác, kéo cửa xe ngựa lên thò đầu vào trong, nhìn đồ vật ở bên trong, trong lòng vui vẻ, cười nói: " Nhiều đồ như vậy, để cho ta tích trữ đi."
Bên trong xe ngựa của Thường phu nhân Hứa Thị thùng nào thùng nấy toàn là quần áo, đồ dùng hằng ngày và lương thực.
Rõ ràng mình đã chuẩn bị đầy đủ để chạy nạn nhưng trong lòng lại luôn muốn phá hủy lộ phí đi đường của người khác.
Thực sự không phải là người.
Chử Trần Âm cũng không ngại tích trữ thêm một chút đồ dùng, thậm chí còn mang xe ngựa chuyển tất cả quần áo đồ dùng hằng ngày và lương thực vào trong không gian.
Chờ nàng chuyển hết đồ đạc đi xong, Phó Yến Đình cũng giải quyết xong mấy tên hạ nhân kia, hắn đánh bọn chúng bất tỉnh rồi ném vào chuồng ngựa bên cạnh.
Trong chuồng ngựa đều là phân ngựa, bọn chúng ở bên trong bị dính đầy cả mặt.
Chử Trần Âm và Phó Yến Đình tận dụng lúc không có ai ngay lập tức rời khỏi đây.
Đặc biệt là Phó phu nhân và Phó Hầu gia bọn họ đều đã ngủ, Chử Trần Âm vì không muốn đánh thức bọn họ, đi trên mái nhà cùng với Phó Yến Đình.
Hai người ngồi trên nóc nhà, Phó Yến Đình kể lại cho Chử Trần Âm nghe đại khái chuyện của Hứa Thị.
Trong đó còn nói một số chuyện tương đối kỳ lạ.
"Thường phu nhân này sau khi thành hôn còn đến tìm phụ thân ta vài lần, nói rằng muốn làm thiếp của phụ thân ta."
"Sau này làm thiếp không thành, đi khắp nơi tìm cách hủy hoại danh tiếng của nương ta, may mắn là đều bị phụ thân ngăn chặn lại."
Chử Trần Âm nghe xong nhìn về phía hậu viện: "Như vậy xem ra chuyển đồ của bà ta đi, bà ta cũng không oan uổng rồi."
Phó Yến Đình nhìn theo ánh mắt của nàng: "Đương nhiên là không oan uổng, nếu như chúng ta không lấy đi thì bà ta chắc chắn sẽ tìm mọi cách không cho chúng ta đi."
Những lời chàng nói thực sự không sai, Hứa Thị chính là keo dán con chó, dán lên rồi chỉ mong sao xé được một miếng da bạn.
Nhưng lần này, Hứa Thị dù có muốn cũng không thể dính lên được.
Trời còn chưa sáng, Phó Yến Đình và Chử Trần Âm gọi người Phó gia dậy, cả nhà ánh mắt mơ màng ngồi trên xe ngựa rời khỏi nơi này.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước.
Bầu trời có một vệt màu trắng bạc, chiếu tới một tầng hào quang màu tím nhạt.
Phó phu nhân dụi mắt hướng về phía Phó Yến Đình hỏi: "Con có thực sự nhìn thấy Thường phu nhân muốn phá hỏng xe ngựa và hành lý của chúng ta không?"
Phó Yến Đình nhẹ nhàng gật đầu: "Vâng, con đã nhìn thấy."
Phó phu nhân thở phào nhẹ nhõm: "May mắn là đi nhanh, nếu không để bà ta nhìn thấy phụ thân con, lại bám theo không rời."
Phó Giang Hoằng ở bên cạnh nói theo: "Đại ca, sao tối hôm qua huynh không gọi ta đi cùng, nếu có ta ở đó, ta nhất định đánh cho bọn họ răng rụng đầy đất."