Phó Yến Đình nhướng mày nói: "Được rồi, lần sau ta chắc chắn sẽ gọi muội đi cùng."
Sau đó, Phó Giang Hoằng lại nhìn về phía Chử Trần Âm: "Tẩu tẩu, tối hôm qua tẩu cũng đi?"
Chử Trần Âm cười trả lời: "Đêm qua ta không ngủ được, nghe thấy âm thanh ở sát vách bên cạnh, cho nên đặc biệt đi qua xem."
Phó Giang Hoằng kéo cánh tay nàng lời nói thành khẩn: "Tẩu tẩu, sau này còn gặp phải chuyện như vậy, tẩu ngàn vạn lần đừng đi một mình nữa, nếu như bị thương thì không hay đâu."
Phó phu nhân cũng kéo tay nàng nói: " Đúng vậy, Trần Âm, con bình thường đều ở trong khuê phòng, không giống như chúng ta đã thấy qua nhiều trận đánh đánh giết giết như vậy, sau này lại có xảy ra chuyện gì thì cứ tìm Giang Hoằng, Giang Hoằng không có ở đây, thì con tìm Hưng Thành, Hưng Thành không ở đây, thì con tìm Lai Phúc, cả nhà chúng ta, chỉ cần có một người ở đây, là có thể bảo vệ con chu toàn."
Chử Trần Âm nghe được lời này của Phó phu nhân rất cảm động, vội vàng mỉm cười đáp lại: "Vâng, mẫu thân."
Phó phu nhân nhìn bộ dáng ngoan ngoãn của nàng, trong lòng cũng rất thích, nắm tay nàng không nỡ buông ra.
Trong khi chờ trời sáng hẳn, Phó Hầu gia dừng xe ngựa ở một ngôi làng nhỏ bên ngoài thành An Châu.
Cả nhóm người bọn họ tìm một ngôi nhà cũ kĩ trong làng, tạm thời nghỉ ngơi ở đây vài ngày.
Mang những con ngựa từ thôn Mộng Như đến sớm đã mệt đến mức gầy đi một vòng.
Chử Trần Âm nhân lúc bọn họ không chú ý đến, lén lút lấy không ít thức ăn gia súc và nước linh tuyền từ trong không gian ra cho mấy con ngựa này ăn.
Có những thức ăn gia súc và nước linh tuyền này, sau khi ngựa ăn xong con nào con nấy tinh thần phấn chấn, so với lúc vừa đến thành An Châu thì trạng thái tốt hơn gấp trăm lần.
Cùng lúc đó, trong khách điếm, Hứa Thị và Thường đại nhân đã tỉnh dậy.
Hứa Thị vẻ mặt đắc ý tìm hạ nhân đêm qua đã dặn dò, cười hỏi: "Thế nào? Đồ đã phá hỏng hết chưa?"
Hạ nhân trên mặt còn có phân ngựa: "Phu nhân, đêm qua bị Diêm La Vương của Phó gia kia phát hiện rồi, hắn ta đã ném bọn thuộc hạ vào trong chuồng ngựa."
Diêm La Vương của Phó gia còn có thể là ai, đương nhiên là Phó Yến Đình.
"Ngươi nói ngươi bị Phó Yến Đình phát hiện?" Hứa Thị đột nhiên đứng dậy, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Tên hạ nhân gật đầu.
Hứa Thị vội vàng lùi lại vài bước: "Bị hắn ta biết rồi, còn không phải cầm kiếm đến giết hết chúng ta."
Tên hạ nhân chần chừ một lát, sau đó lắc đầu nói: "Phu nhân, người Phó gia trời còn chưa sáng đã đi rồi."
"Đi rồi?!" Hứa Thị kinh ngạc.
Ngay sau đó tên hạ nhân lại nói: "Bọn họ không chỉ đi, hình như còn mang theo xe ngựa và hành lý bên trong đó của phu nhân cũng mang đi rồi."
Hứa Thị kinh hãi, trừng mắt to mắt nhỏ, vẻ mặt nghiêm nghị nói: "Còn không mau đưa ta đi xem!"
Tên hạ nhân vội vàng đứng dậy nói: "Phu nhân, Đại nhân, mau đi theo thuộc hạ."
Hứa Thị vội vàng bước nhanh đi theo.
Thường đại nhân bối rối, đi theo phía sau bọn hắn.
Đến khi bọn họ đến chuồng ngựa ở hậu viện, phát hiện ra bốn năm xe ngựa nhà mình ngay cả bánh xe cũng không thấy nữa.
"Xe ngựa đâu?! Xe ngựa của chúng ta đâu?" Hứa Thị hoang mang lớn giọng nói.
Đêm qua người phụ trách trông coi hành lý vội vàng chạy qua nói: "Phu nhân, đêm qua có người đánh ngất thuộc hạ, đã mang xe ngựa đi rồi!"
Tên thuộc hạ đáp lời Hứa Thị cướp lời nói: "Chắc chắn là Phó Yến Đình! Chính là hắn ta làm!"
Hứa Thị tức đến xanh mặt, vịn vào tường bên cạnh, hung hãn nói: "Hay cho tên Phó Yến Đình, ngay cả đồ của ta cũng dám lấy đi! Lá gan thật lớn!"
Hạ nhân ở một bên cẩn thận dè dặt hỏi: "Phu nhân, phu nhân trước tiên đừng lo lắng, phu nhân và đại nhân không phải đã giấu hết bạc đi rồi sao? Chỉ cần có bạc những thứ này vẫn có thể mua được."